Sở Hưu thấy Lục Phi xuất thủ.
Y vẫn rất hiếu kỳ về thủ đoạn của tế ti, hôm nay Lục Phi không ra tay giết người, cô chỉ trợ giúp những chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La.
Chỉ thấy Lục Phi nhẹ nhàng vung hai tay trước người, từng phù văn nhảy nhót giữa những ngón tay cô.
Những phù văn này dẫn dắt lực lượng của thiên địa, mỗi loại phù văn đều mang một loại thuộc tính.
Có phù văn tượng trưng cho gió, khiến tốc độ của chiến sĩ bộ lạc Hắc La nhanh chóng hơn, có phù văn tượng trưng cho mộc, tăng cường sinh cơ khiến năng lực chịu đòn của chiến sĩ bộ lạc Hắc La mạnh mẽ thêm.
Sở Hưu khẽ lắc đầu, y cũng không nhìn ra nguyên lý của nó, khá giống trận pháp nhưng lại không phải trận pháp.
Lúc này tộc trưởng Cáp Tư Lỗ thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, hắn cũng không quan tâm rốt cuộc bộ lạc của mình xúc phạm thần linh của bộ lạc Hắc La ra sao nữa.
Hai mắt hắn đỏ thẫm, lấy từ trong chiến giáp ra một thanh loan đao, một thanh loan đao như vầng trăng tròn!
Lưỡi đao lóng lánh mỹ lệ vừa xuất hiện đã khiến Hắc Kiệt run rẩy, rõ ràng là ban ngày nhưng Hắc Kiệt lại có cảm giác chứng kiến một vầng trăng tròn.
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là trên thanh đao chi chít lỗ hổng, thậm chí còn một vết nứt cực kỳ rõ ràng.
Khoảnh khắc thấy thanh đao này, hai mắt Sở Hưu lập tức tỏa sáng.
Ma đao từng thuộc về Độc Cô Duy Ngã, Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!
Quả nhiên, nó, nằm trong tay tộc trưởng bộ lạc Cáp Tư Lỗ!
Khoảnh khắc tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cầm Thính Xuân Vũ, sắc mặt hắn đột nhiên tái đi, gương mặt đen kịt bỗng tái nhợt quỷ dị.
“Hắc Kiệt! Vốn dĩ ta không định dùng thanh đao của tổ tiên này. Đao của tổ tiên chỉ có thể dùng để đối phó với người ngoài.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao các ngươi lại ra tay với bộ lạc Cáp Tư Lỗ chúng ta, vậy đừng trách ta dùng ngươi để tế bảo đao của tổ tiên!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vừa dứt lời, hắn lập tức xuất đao chém xuống, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, lưỡi đao lạnh lẽo như muốn xé tan tất cả mọi thứ trước mắt.
Hắc Kiệt tay cầm chùy xương thú, gầm lên một tiếng, mặt đất dưới chân vỡ vụn thành từng mảnh, tiếp theo hắn giơ chùy đập xuống, giữa không trung vang lên tiếng nổ vang, sóng âm khiến thiên địa nguyên khí xung quanh trống rỗng.
Nhưng Cáp Tư Lỗ tay cầm Thính Xuân Vũ chém xuống, tất cả mọi thứ đều bị chém thành hai nửa.
Lực lượng cường đại đến mấy cũng như tờ giấy bị cắt đứt, quả chùy trong tay Hắc Kiệt vốn được chế tạo từ xương đùi của hung thú cũng nhanh chóng vỡ vụn.
Trong cơn sợ hãi, thân hình của Hắc Kiệt nhanh chóng thối lui, rốt cuộc cũng tránh được đao vừa rồi, nhưng bộ chiến giáp do hắn dùng ba con hung thú đổi lại cũng bị nhát đao sắc bén kia chém thành một vết rách sâu, thiếu chút nữa là làm cơ thể hắn bị thương!
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cười lạnh một tiếng nói: “Dưới đao của tổ tiên, ngươi chỉ như con chuột lớn dưới đống lá khô, không chịu được một đòn!
Chẳng phải ngươi nói ta xúc phạm thân linh ư? vậy thì tốt, sau khi diệt bộ lạc Hắc La, ta sẽ đem thần của bộ lạc Hắc La các ngươi vứt vào nhà xí!”
Dứt lời, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lại chém đao xuống.
Hắc Kiệt hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng đao này của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả không gian và thời gian.
Đúng lúc này, một mũi tên bừng bừng ngọn lửa diệt thế, mang theo lực lượng tịch diệt lạnh lẽo đánh lên thân đao.
Tuy mũi tên kia bị Thính Xuân Vũ chém đứt nhưng lực lượng tịch diệt và ngọn lửa diệt thế vẫn như giòi bám vào xương khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ không thể không dừng bước, quanh người bộc phát ra một luồng sóng khí, định dập tắt ngọn lửa diệt thế.
Sở Hưu bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, lạnh lùng nói: “Chỉ ngươi cũng xứng cầm Thính Xuân Vũ?”
Ma đao Thính Xuân Vũ, đây là thánh vật trong mắt tất cả võ giả Ma đạo.
Nếu nói Vô Căn Thánh Hỏa đại diện cho Côn Luân Ma Giáo, vậy Thính Xuân Vũ đại diện cho Độc Cô Duy Ngã, đại diện cho vị Ma Chủ chí tôn hùng bá giang hồ năm xưa.
Hôm nay tuy Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại nhưng nằm trong tay một tộc trưởng man tộc, cho dù là Sở Hưu cũng thấy đây là sỉ nhục đối với Thính Xuân Vũ.
Lúc này Sở Hưu mặc áo đen, đeo mặt nạ thần bí, nhưng cứ nhìn màu da của y là biết y không phải man tộc.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hắc Kiệt, hắn tức giận nói: “Không ngờ ngươi lại cấu kết với người ngoại tộc?”
Hắc Kiệt không để ý tới tộc trưởng Cáp Tư Lỗ, hắn chỉ áy náy thi lễ với Sở Hưu nói: “Hắc Kiệt vô dụng, còn phải làm phiền thần sứ đại nhân tương trợ.”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ vẻ mặt không thể tin nổi nhìn mọi chuyện.
“Hắc Kiệt! Đầu óc của ngươi bị Thủy Trùng nuốt mất rồi à? Sao ngươi lại gọi một kẻ ngoại tộc là thần sứ? Hắn là thần sứ của thần linh nào? Rốt cuộc ngươi bị sao vậy, bị tà thần nào mê hoặc à?”
Hắc Kiệt hừ lạnh nói: “Tà thần? Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi mới thờ cúng tà thần! Thế gian này chỉ có một thần, một Chân Thần duy nhất!”
“Điên rồi, điên cả rồi!”
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ căm tức nhìn Sở Hưu: “Chính ngươi đã mê hoặc bộ lạc Hắc La? Kẻ ngoại tộc, ngươi muốn chết à!”
Nói đoạn, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giơ đao chém xuống, một cảm giác sắc bén cực hạn đập vào mặt, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận Thính Xuân Vũ mà Độc Cô Duy Ngã bồi dưỡng đúng là mạnh hơn Phá Trận Tử trong tay y.
Tuy căn cơ của binh khí giống nhau nhưng trải qua thời gian dài bồi dưỡng, sau đó có thể trở nên mạnh hơn, cho dù bây giờ Thính Xuân Vũ đã bị tổn hại vẫn vậy.
Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu rời vỏ, đồng thời thi triển đao ý Phá Tự Quyết.
Hai luồng khí thế sắc bén va chạm, Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ có cùng nguồn gốc lập tức bộc phát ra khí thế sắc bén cực hạn của mình.
Đặc biệt là dưới đao ý Phá Tự Quyết, thậm chí Thính Xuân Vũ bất giác run rẩy, dần dần thoát khỏi sự khống chế của tộc trưởng Cáp Tư Lỗ.
Thật ra khí linh của Thính Xuân Vũ đã tổn hại.
Nhưng tuy không còn khí linh nhưng trên thanh đao này vẫn lưu lại chút ấn ký và bản năng.
Nó, nhớ được đao ý Phá Tự Quyết, nhớ được người từng cầm nó tung hoành toàn bộ giang hồ!
Chỉ trong nháy mắt, Thính Xuân Vũ rung động kịch liệt, khí thế sắc bén cường đại thậm chí phản ngược lại khiến tộc trưởng Cáp Tư Lỗ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, không thể tin nổi nhìn Thính Xuân Vũ trong tay mình.
Tuy mỗi lần sử dụng thanh đao này hắn phải trả giá rất lớn để áp chế khí thế sắc bén của nó.
Nhưng hắn vẫn cho rằng như vậy là bình thường, vì đây là đao mà tổ tiên để lại, chỉ có dũng sĩ mạnh mẽ nhất mới có thể sử dụng.
Kết quả bây giờ hắn lại cảm nhận được ý chí của thanh đao này, đó là một loại khinh thường, một loại miệt thị, cứ như mình không có tư cách cầm nó.
Đao ý Phá Tự Quyết chém xuống, chiến giáp trên người tộc trưởng Cáp Tư Lỗ bị cắt đứt như tờ giấy, thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém thành hai nửa, Thính Xuân Vũ cũng theo đó về tay Sở Hưu, không không chút phản kháng.