Hắc Kiệt ở đằng sau trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ thần sứ quả không hổ là thần sứ, tộc trưởng Cáp Tư Lỗ cường đại như vậy mà dưới tay thần sứ đại nhân lại không chịu được một đao.
Nhưng Hắc Kiệt lại không biết, một đao này của Sở Hưu có ít nhất ba phần mười là công lao của hắn.
Trước đó tộc trưởng Cáp Tư Lỗ giao chiến với Hắc Kiệt đã tiêu hao một phần sức lực, cưỡng ép sử dụng Thính Xuân Vũ lại tiêu tốn thêm một phần sức lực nữa.
Sau đó hắn bị khí thế sắc bén của Thính Xuân Vũ phản ngược lại, thật ra lúc đó đã là nỏ mạnh hết đà, bị Sở Hưu chém một đao giết chết cũng không có gì là lạ.
Còn lúc này Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ trong tay, đầu óc lại sinh ra ảo ảnh.
Trước mặt y là một chiến trường u ám.
Bão táp cương khí, chân cụt tay rời, mảnh vỡ binh khí rải rác khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt thiên địa tối sầm, thậm chí không gian xung quanh đều bị lực lượng cường đại xé rách, các loại lĩnh vực quy tắc trong đó đã vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.
Trong đó còn có bóng người, tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng ai nấy đều hết sức cường đại, như tiên như phật.
Có điều lúc này tất cả bọn họ đều bị một áng mây ma khí đen kịt bao phủ. Áng mây ma khí đó ẩn chứa lực lượng như vượt qua cả thời gian và không gian, khá giống với Giới Tử Nạp Tu Di khi Sở Hưu thi triển Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, nhưng cao siêu hơn nhiều. Sở Hưu liều mạng muốn nhìn rõ, nhưng một khắc sau áng mây ma khí vô biên dã bị xé rách.
Mây tan thấy trăng sáng.
Đây không trăng sáng thật sự mà là một ánh đao, như vầng trăng rực rỡ chiếu rọi bóng dáng những người này.
Trời xanh rọi bóng người.
Một khắc sau, đao mang vỡ vụn, bóng người bị chiếu rọi cũng bị cắt đứt đầy quỷ dị, lập tức biến thành một đống chân cụt tay rời.
Hình ảnh trong đầu tiêu tan nhưng trái tim của Sở Hưu lại đập liên hồi, thiếu chút nữa y không chịu nổi áp lực cường đại đó, rời khỏi ảo giác kia.
Đây là ấn ký của Thính Xuân Vũ, là ấn ký lưu lại trong trận chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và các cường giả Đại La Thiên.
Quan trọng nhất là cảnh tượng vừa rồi thứ Độc Cô Duy Ngã sử dụng không phải đao pháp mà là thần thông!
Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.
Cường đại mà quỷ dị, cản đã không cản nổi, tránh cũng không tránh nổi.
Chính vì Sở Hưu từng thấy thần thông, cũng từng sử dụng thần thông nên y mới dám khẳng định Độc Cô Duy Ngã cũng sử dụng thần thông, hơn nữa còn là loại thần thông cường đại vượt ngoài tưởng tượng của y.
Từ khi Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ tới khi thấy ảo giác kia, thật ra chỉ là một chớp mắt mà thôi.
Lúc này chiến sĩ của bộ lạc Cáp Tư Lỗ thấy tộc trưởng đã bị Sở Hưu chém chết, ai nấy như sụp đổ, khí thế sa sút.
Lúc này giữa đám người có một lão già đeo đủ loại trang sức xanh xanh đỏ đỏ nhìn Sở Hưu với vẻ thù hận, miệng phun ra một đống âm tiết. Khoảnh khắc sau ảo ảnh hiện lên trước mắt Sở Hưu, một con báo đen khổng lồ cao tới trăm trượng nhào tới cắn y!
Sở Hưu nhìn con báo đen như thần ma kia, lắc đầu nói: “Bộ lạc Cáp Tư Lỗ các ngươi đúng là rất xui xẻo.”
Khoảnh khắc sau, thân hình Sở Hưu trực tiếp biến mất tại chỗ, còn đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lại kinh hãi phát hiện không ngờ xung quanh mình đã biến thành hắc ám vô biên, thân hình không ngừng rơi xuống, cứ như rơi vào Luyện Ngục vô biên.
Tận cùng của Luyện Ngục kia là một con báo đen đang há to miệng chờ hắn!
Sau khi bị con báo đen kia nuốt chửng, tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ lập tức thất khiếu chảy máu, co giật hai cái rồi ngã lăn trên mặt đất.
Tâm ma khinh thường nói: “Yếu, đúng là quá yếu, không cách nào so sánh với tên hòa thượng chết trong tay ngươi lúc trước.”
Sở Hưu khẽ lắc đầu, không phải đại tế ti của bộ lạc Cáp Tư Lỗ quá yếu, chỉ có thể nói là bọn họ quá xui xẻo mà thôi.
Tộc trưởng Cáp Tư Lỗ xui xẻo cầm Thính Xuân Vũ, có thể nói bị Sở Hưu khắc chế gắt gao.
Còn đại tế ti của bọn họ lại am hiểu ảo thuật, đối với đám man tộc đầu óc ngu si tứ chi phát triển thì đây đúng là đại sát khí.
Nhưng đối với Sở Hưu vừa giao chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cao thủ hiếm có về ảo thuật, cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung trực thuộc Vishnu Điện của Phạm Giáo; tu vi ảo thuật của đại tế ti bộ lạc Cáp Tư Lỗ đúng là trình độ trẻ con chưa tốt nghiệp, thật quá kém cỏi.
Lục Phi và Hắc Kiệt ở bên phía khác thấy Sở Hưu dễ dàng giải quyết đại tế ti và tộc trưởng mạnh nhất của bộ lạc Cáp Tư Lỗ, cả hai càng thêm kính sợ sự cường đại của Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu sẽ không khiêm tốn giải thích cho bọn họ.
Tộc trưởng và đại tế ti đã chết, những người khác trong man tộc cũng không chịu nổi một đòn, lao nhao bại lui.
Sở Hưu hỏi Hắc Kiệt: “Các ngươi xử lý kẻ địch chiến bại ra sao?”
Hắc Kiệt kinh ngạc nói: “Đương nhiên là giết hết, tổ tiên và thần linh mà bọn họ thờ cúng khác với chúng ta, đương nhiên phải giết.”
Sở Hưu nhíu mày, không phải y thấy man tộc tàn bạo, thực tế y cũng làm không ít chuyện phá nhà diệt môn.
Y chỉ cảm thấy đám man tộc này làm vậy đúng là lãng phí, giết người cũng được, nhổ cỏ tận gốc cũng được, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có lý do.
Theo Sở Hưu thấy, lý do của Hắc Kiệt đúng là nực cười, chẳng trách đám man tộc này không đấu nổi nhân tộc, đây không chỉ là vấn đề về thực lực.
Sở Hưu từ từ hướng dẫn nói: “Các ngươi đều do thần linh sáng tạo ra, cho nên xét tới tận cùng thật ra là cùng một tổ tiên.
Còn vấn đề về tín ngưỡng, bây giờ bọn họ không biết mình thờ cúng tà thần dị đoan, cho nên các ngươi phải khai sáng cho bọn họ, để bọn họ biết mình nên làm thế nào.”
“Vạn nhất bọn chúng không nghe thì sao?” Lục Phi hỏi.
Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, ai chịu hối cải tôn thờ Chân Thần thì biến bọn họ thành người của bộ lạc Hắc La.
Ai không chịu hối cải thì đày xuống làm nô lệ, lần sau khi ra tay để bọn chúng xông lên phía trước.
Còn những kẻ không chịu hối cải còn phản kháng, lúc đó hãng giết cũng không muộn.”
Bây giờ bộ lạc Hắc La đã quy thuận Sở Hưu, nhưng theo Sở Hưu, bộ lạc Hắc La vẫn còn quá yếu.
Sở Hưu chỉ có thủ đoạn chân hỏa luyện thân để tăng cường tu vi chiến sĩ của bộ lạc Hắc La, bảo y lấy ra thứ gì khác có ý nghĩa, y cũng không làm được.
Nhưng tiếp theo Sở Hưu còn rất nhiều chuyện cần dùng tới bộ lạc Hắc La, nhất định phải giúp bọn họ có đủ thực lực để đối đầu với các thế lực ở sâu trong Đế La Sơn Mạch mới được.
Cho nên y nhất định phải cho đám man tộc của bộ lạc Hắc La biết thế nào là lấy chiến dưỡng chiến, không thể càng đánh càng yếu được.
Hắc Kiệt vung tay, lệnh cho những người khác của bộ lạc Hắc La ngừng giết chóc mà đổi sang bắt sống.
Mất nửa ngày quét dọn chiến trường, Sở Hưu nói với Hắc Kiệt: “Ngươi cũng biết thân phận khác của ta, cho nên ta không thể ở mãi trong khu vực Nam Man này được.
Nhưng Thương Ngô Quận cách chỗ các ngươi không xa, Kha Sát sẽ ở lại Nam Anh Phủ, các ngươi có gì cần tìm ta có thể báo cho Kha Sát.
Tương tự, nếu ta có chuyện cần tìm các ngươi, ta cũng thông qua Kha Sát.”
Kha Sát sau lưng Sở Hưu cười khổ một tiếng, nhưng không dám phản đối.
Dù sao hắn cũng lên thuyền giặc của Sở Hưu rồi, muốn xuống cũng chẳng kịp. Hắn chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho Sở Hưu, mong rằng sẽ có tiền đồ, đặt cược là Sở Hưu sẽ giữ lời hứa.