Côn Luân Ma Chủ

Chương 1521. Không có manh mối 1




Sau khi trở lại Thương Nam Phủ, chuyện đầu tiên mà Sở Hưu làm chính là bế quan nghiên cứu Thính Xuân Vũ.

Những võ giả khác trong Thương Ngô Quận như đám người Từ Phùng Sơn, tuy hiếu kỳ không biết thời gian vừa qua rốt cuộc Sở Hưu đi đâu làm gì, vì sao không thấy Kha Sát đâu; nhưng bọn họ không dám hỏi Sở Hưu.

Sau chuyện Sở Hưu giết chết Tôn Càn Thành và giết chết Ma Lợi Kha, bọn họ đã kính nể và sợ sệt Sở Hưu tới cực hạn.

Một vị cấp trên vừa cường đại vừa độc ác, không ai dám trêu chọc vào.

Trong mật thất bế quan, Sở Hưu cầm Thính Xuân Vũ vỗ về nhẹ nhẹ, cảm thụ tình hình của thân đao.

Rất đáng tiếc, khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan triệt để, nhưng thanh thần binh chí tôn này vẫn bảo tồn được chút ấn ký.

Sở Hưu muốn dẫn dắt những ấn ký đó ra, xem có phát hiện võ kỹ hay thần thông gì không, nhưng y vẫn không có thành quả gì, cứ như hình ảnh y thấy khi cầm Thính Xuân Vũ lần đầu tiên là ấn ký hoàn chỉnh duy nhất trong thân đao.

Đặt Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử chung một chỗ, Sở Hưu có thể cảm nhận được lực lượng đồng nguyên trên hai thanh đao đang cộng hưởng lẫn nhau.

Sở Hưu vuốt cằm, y có một ý tưởng đó là hòa Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử của y thành một thể.

Cả hai đều là lưỡi đao trời sinh trong Nguyên Thủy Ma Quật, chất liệu giống hệt nhau.

Hơn nữa khí linh của Thính Xuân Vũ đã tiêu tan, dung hợp cả hai sẽ không có bất cứ xung đột nào.

Nhưng ở Đại La Thiên, ý tưởng này của y không cách nào thực hiện.

Những bảo vật trời sinh phải dùng bảo vật trời sinh khác mới có thể luyện chế được.

Cho dù hai thanh đao này có thể hòa hợp, vậy cũng phải nhờ vào Vô Căn Thánh Hỏa mới được.

Cho nên kế hoạch ngày hôm nay vẫn là tìm đường về hạ giới, mà con đường đó chính là con đường mà Đại Hắc Thiên Thần Cung đã từng đi.

Với thực lực hiện tại của bộ lạc Hắc La đã có thể coi là thế lực lớn trong khu vực Nam Man, Sở Hưu định bảo bọn họ dẫn đầu đi tìm manh mối về nơi đó.

Nhưng theo ghi chép của Ma Lợi Kha, con đường xuống hạ giới ở chỗ man tộc nằm sâu trong khu vực Nam Man, tuy có viết khá nhiều về vị trí tọa độ nhưng Sở Hưu đọc không hiểu.

Cho nên trước khi đi, y ném thẳng cho đám Hắc Kiệt, để bọn họ điều tra nơi đó. Nếu là trong rừng thì cho dù bọn họ chưa từng tới, bọn họ cũng có thể tìm ra được, sau khi phát hiện thì tới báo cho Sở Hưu.

Man tộc cũng có điểm tốt, dùng bọn họ làm việc thì Sở Hưu rất yên tâm.

Đám người này tính cách chân thật, không lén lút giở mánh lới, hơn nữa cũng không hỏi nhiều. Bảo bọn họ làm là bọn họ thành thật đi làm, không ai lắm miệng hỏi rốt cuộc Sở Hưu tìm chỗ kia để làm gì.

Theo bọn họ thấy, có thể làm việc cho thần sứ đại nhân còn là vinh hạnh của bọn họ.

Tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này, Sở Hưu cũng yên ổn tiến vào trạng thái bế quan.

Tới Đại La Thiên một thời gian dài như vậy nhưng Sở Hưu chưa từng nghiêm túc bế quan lần nào. Lần duy nhất còn là ở Cửu Phượng Kiếm Tông, nhưng không bế quan dài ngày, đúng là lãng phí hoàn cảnh cực tốt của Đại La Thiên.

Sở Hưu bế quan tròn một tháng, đám người Từ Phùng Sơn ở bên ngoài lại trợn tròn mắt.

Bọn họ chưa thấy vị quận trưởng nào như vậy, sau khi đến hoặc là xuất quỷ nhập thần, hoặc là bế quan, vốn chẳng để ý gì tới chính sự.

Hoàng Thiên Các phái vị này tới làm quận trưởng là để hắn làm đền thờ ở đây à?

Hơn một tháng sau, đám người Từ Phùng Sơn lại nhận được tin tức mã hóa từ Nam Anh Phủ, còn là Kha Sát đưa tới, chuyện này khiến bọn họ sửng sốt.

Nam Anh Phủ đã sớm thoát ly khỏi phạm vi quản lý của Thương Ngô Quận, cho nên trận pháp đưa tin ở đó cũng bị hủy bỏ.

Kết quả bây giờ Kha Sát lại thành lập một trận pháp đưa tin ở đó, còn chỉ đích danh giao cho Sở Hưu, không ai biết bọn họ đang giở trò quỷ gì.

Tuy mọi người rất nghi hoặc nhưng vẫn phải đánh thức Sở Hưu, hơn nữa còn đưa tin cho y.

Sau khi đọc lướt qua nội dung của tin tức, thật ra rất đơn giản, đám người của bộ lạc Hắc La tìm được nơi mà Sở Hưu muốn nên báo cho Sở Hưu, có thể tới bất cứ lúc nào.

Sở Hưu cất bức thư này đi, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của đám người Từ Phùng Sơn, y lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì nói đi, ta có ăn thịt người đâu.”

Mọi người ở đây nghĩ thầm trong lòng, ngươi không ăn thịt người nhưng ngươi lại giết người.

Ở đây tuổi tác của Từ Phùng Sơn lớn nhất, Sở Hưu cũng tương đối khách khí với hắn, cho nên Từ Phùng Sơn hạ giọng nói: “Đại nhân, ngài thân là quận trưởng, ngài không thể không để ý tới mọi chuyện trong Thương Ngô Quận được.

Tuy ngài và Lục công tử là bạn bè, nhưng ngài cũng biết tình hình trong Hoàng Thiên Các mà, khó mà đảm bảo bên phía phó các chủ có gây chuyện với ngài không.”

Sở Hưu nhìn Từ Phùng Sơn nói: “Để ý? Trong Thương Ngô Quận có gì cần ta để ý à?

Quận trưởng tiền nhiệm chết nhưng ngay cả các chủ đại nhân đích thân tới cũng không điều tra rõ được, ta lấy gì mà tra? Người cũng chết rồi, tra xong làm được gì? Hắn sống lại được chắc?

Còn về Hàn Giang Thành, bây giờ ta chưa thấy ai của Hàn Giang Thành tới khiêu khích, chờ bọn họ động thủ chúng ta hãng ra tay cũng không muộn.

Riêng bên phía man tộc thì các ngươi không cần lo lắng. Từ nay về sau chỉ cần ta còn ở đây, đám man tộc kia sẽ tuyệt đối không bạo động.

Có đội buôn nào muốn tới Nam Man thì chỉ cần dừng tự tìm đường chết đi quá sâu, cũng không có chuyện gì.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Thật ra trong mấy chuyện này, khó giải quyết nhất chính là đám man tộc kia.

Đám người kia có thể nói là giết cũng không sợ, đánh cũng không phục, lôi kéo cũng không được, cưỡng ép thì bọn chúng phản kháng, cho nên rất hay xảy ra chuyện.

Kết quả bây giờ Sở Hưu lại nói có thể không quan tâm tới đám man tộc kia nữa, y lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn của Sở Hưu, bọn họ cũng không dám nhiều lời.

Sở Hưu vung tay nói: “Ta còn phải tới Nam Man một chuyến, Từ lão, ở đây tuổi tác của ngươi cao nhất, kinh nghiệm cũng nhiều nhất, ta để ngươi quản lý.

Có chuyện gì lớn thì gác lại, chờ ta về xử lý.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi.

Sau khi Sở Hưu đi, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Tần Chung chần chừ nói: “Quận trưởng đại nhân nói ngài ấy đã giải quyết vấn đề ở Nam Man, có thật không?”

Từ Phùng Sơn cũng không dám chắc: “Có lẽ vậy, tuy vị quận trưởng đại nhân này làm việc khiến người khác khó hiểu, nhưng có ai thấy ngài ấy khoác lác bao giờ chưa?”

Thẩm Huy ở bên cạnh suy nghĩ một chút nói: “Hay là chúng ta tổ chức đội buôn đi vào khu vực Nam Man xem thử?”

Tại các quận khác của Hoàng Thiên Các, phần lớn tiền phụng dưỡng tới từ các tông môn bản xứ.

Nhưng ở Thương Ngô Quận lại khác, tuy nơi này không nhỏ nhưng đa số diện tích là rừng rậm, thế lực võ lâm rất thưa thớt, cho nên nếu dựa vào tiền phụng dưỡng của bọn họ, đừng nói nộp lên tổng bộ Hoàng Thiên Các, e là còn không nuôi được đám võ giả Thương Ngô Quận.