Lục Phi tới trước người Sở Hưu nói: “Thần sứ đại nhân, tộc ta luôn tôn thờ tổ tiên, có thể nói là không gì thay thế được, đặc biệt là lúc trước chúng ta thờ cúng đám ngụy thần kia không để lộ bất cứ thần tích nào. Sự tồn tại của tổ tiên chính là nơi ký gửi tâm linh của bộ lạc chúng ta.
Cho nên đối với những chiến sĩ man tộc lạc đàn, cho dù bọn họ bị diệt tộc hay bị trục xuất khỏi bộ lạc, cho dù bọn họ có mối thù lớn với người trong bộ lạc của mình, nhưng trong lòng bọn họ, tổ tiên là tồn tại chí cao vô thượng.
Dù sao nếu đổi lại là ta, cho dù đi đến đâu ta cũng không quên chuyện hàng năm tới tế bái tổ tiên.”
Hắc Kiệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Phi: “Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện này?”
Lục Phi hơi xấu hổ nói: “Khi còn bé ta rất nghịch ngợm, sư phụ từng nói nếu ta không thể kế thừa chức vụ tế ti, người sẽ ném ta ra ngoài.
Khi đó ta tin là thật, thậm chí còn lén lút lên kế hoạch, vạn nhất bị trục xuất khỏi bộ lạc thật thì phải sinh sống ra sao, thậm chí ta còn âm thầm chuẩn bị một bọc quần áo nhỏ để ứng phó với tình huống bất ngờ.”
Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Lục Phi, y không ngờ vị tế ti trẻ tuổi này lúc bé lại đáng yêu đến vậy, đương nhiên bây trờ dậy thì cũng rất thành công.
“Đất tổ của các ngươi trong nơi cư trú của bộ lạc à?”
Hắc Kiệt lắc đầu nói: “Không phải, đất tổ của chúng ta là nơi ở của tổ tiên.
Tộc ta sống dựa vào rừng núi, khi tài nguyên và hung thú trong một khu vực bị khai thác hết, cần thay đổi vị trí khác. Nhưng vị trí của đất tổ lại vĩnh viễn không thay đổi, cho dù có đi xa, chúng ta cũng không quên đất tổ.”
Sở Hưu gật đầu, đưa tài liệu về tán tu man tộc kia cho Hắc Kiệt nói: “Đi thăm dò xem trước đây người này thuộc bộ lạc nào, đất tổ của bộ lạc hắn nằm ở đâu.”
Hắc Kiệt cầm tài liệu nhưng ánh mắt lại có vẻ khó khăn.
Không phải hắn không muốn giúp Sở Hưu làm việc mà chuyện này thật quá khó khăn.
Sở Hưu bảo hắn giết người cũng được, nhưng bảo hắn tìm người thì hắn không giỏi.
Phải nói là trong man tộc, muốn tìm một người năm trăm năm trước là chuyện cực kỳ khó khăn, vì man tộc không có thói quen ghi chép.
Man tộc có văn tự của mình nhưng văn tự của bọn họ cực kỳ đơn giản, thậm chí đa số các bộ lạc man tộc chỉ có tế ti biết loại văn tự thô sơ này, những người còn lại thậm chí không biết cách viết tên của mình.
Cho nên muốn tìm một người chỉ có thể dựa vào hai chữ, ký ức.
Nếu là gần, với thanh thế của bộ lạc Hắc La hiện tại, phái người tới đại bộ lạc hỏi thăm, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có manh mối. Nhưng năm trăm năm trước, đã khó lại càng khó.
Lúc này Lục Phi lại lên tiếng trước; “Xin thần sứ đại nhân cứ yên tâm, chuyện này giao cho chúng ta, trong vòng mười ngày chắc chắn chúng ta sẽ trao kết quả cho ngài.”
Khóe miệng Sở Hưu mỉm cười nói: “Rất tốt, ta thích người nhanh nhẹn, ta sẽ ở Nam Anh Phủ chờ tin của các ngươi.”
Sau khi Sở Hưu đi khỏi Hắc Kiệt mới nghi ngờ nói: “Lục Phi, chắc ngươi cũng biết trong tộc ta muốn tìm một người năm trăm năm trước khó khăn tới mức nào.”
Tuy Lục Phi là tế ti nhưng đứng trước Hắc Kiệt, cô chỉ là vãn bối, cho nên khi không có người Hắc Kiệt luôn gọi thẳng họ tên cô.
Lục Phi lắc đầu nói: “Khó nữa cũng phải làm, vì đây là việc thần sứ đại nhân phân phó.
Tộc trưởng đừng quên, chỉ có vị thần sứ đại nhân này có thể ban cho chúng ta lực lượng.
Thần sứ đại nhân là hóa thân từ ý chí của thần linh, nhưng tương tự ngài ấy cũng có thân phận khác.
Ngài ấy tuân theo mệnh lệnh của thần linh, trao cho chúng ta cơ duyên mà tổ tiên đạt được. Nhưng đừng quên, ngài ấy cũng có thể trao lực lượng này cho người khác.”
Hắc Kiệt im lặng, hiển nhiên hắn cũng hiểu đạo lý này.
Từ khi Sở Hưu thể hiện ‘thần tích’, Hắc Kiệt và Lục Phi chưa từng nghi ngờ thân phận của Sở Hưu.
Có điều tuy bọn họ không nghi ngờ những bọn họ lại cảm thấy một số hành động của Sở Hưu không giống như ý chỉ của thần mà là ý của chính y, là ý của y khi làm quận trưởng Thương Ngô Quận.
Cả Lục Phi và Hắc Kiệt đều phát hiện ra điều này, nhưng họ không nói gì.
Vì lực lượng của thần nằm trong tay Sở Hưu, theo ý chỉ của thần, y có thể giao lực lượng cho bộ lạc Hắc La, nhưng cũng có thể giao lực lượng cho các bộ lạc man tộc khác.
Cho nên trước mắt thái độ của bọn họ đối với Sở Hưu nhất định phải cung kính, thậm chí có thể nói là nói gì nghe nấy.
Nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được, vậy Sở Hưu cần bọn họ làm gì?
Sau khi ý thức được điều này, có thể nói bộ lạc Hắc La đã điều động toàn bộ bộ lạc, tạm thời bỏ qua kế hoạch tấn công các bộ lạc khác mà tìm hiểu tin tức cho Sở Hưu.
Nếu là bộ lạc thực lực không bằng mình thì trực tiếp tới cửa uy hiếp chất vấn, gặp bộ lạc thực lực mạnh hơn mình thì đem của cải ra trao đổi, rốt cuộc không tới mười ngày bọn họ đã tìm hiểu được tin tức.
Trong Nam Anh Phủ, Hắc Kiệt sắc mặt khó xử nói với Sở Hưu: “Đại nhân, đã tìm được nơi ngài muốn, nhưng ngài muốn tới chỗ đó sẽ rất khó khăn.”
"Ồ? Vì sao?"
Hắc Kiệt nói: “Vì đó là phạm vi của đại bộ lạc Nam Man, bộ lạc Lỗ Nặc, còn bộ lạc Nam Man là bộ lạc bá đạo hung hãn nhất trong những bộ lạc ở khu vực Nam Man này, lúc bình thường không ai muốn trêu vào họ.”
Sở Hưu nghi ngờ nói: “Chẳng phải nơi đó là đất tổ của những bộ lạc khác à? Sao bây giờ lại thành địa bàn của bộ lạc Lỗ Nặc này?”
Hắc Kiệt giải thích: “Sau khi tài nguyên trong một khu vực bị cướp sạch, có lẽ mấy trăm năm mấy ngàn năm sau là lại khôi phục.
Nếu bộ lạc cũ vẫn còn, có thể trở lại đất tổ năm xưa, nhưng nếu bộ lạc cũ không còn, vậy bị người khác chiếm cứ cũng rất bình thường.
Bây giờ bộ lạc đó đã bị hủy diệt, mà ba trăm năm trước thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc tăng vọt, trở thành đại bộ lạc trong khu vực Nam Man, cho nên phạm vi thế lực cũng tăng cường, chiếm luôn nơi đó.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Thế cũng dễ thôi, bộ lạc Lỗ Nặc kia tôn thờ tà thần, xúc phạm Chân Thần, cần tiêu diệt bọn chúng, tịnh hóa dị đoan.
Hắc Kiệt tộc trưởng, chuyện này khó khăn lắm à? Nếu có gì khó ngươi có thể nói với ta, ta sẽ đổi người khác, dù sao con dân của thần vốn rất nhiều.”
Hắc Kiệt cắn răng nói: “Không có gì khó!”
Thực lực của bộ lạc Lỗ Nặc cũng không yếu, cho dù thực lực của bộ lạc Hắc La đã tăng cường nhưng vẫn không muốn động chạm tới loại đại bộ lạc như bộ lạc Lỗ Nặc. Nếu thật sự giao chiến, Hắc Kiệt thậm chí không nắm chắc tới năm phần.
Nhưng Sở Hưu đã hỏi tới nước này rồi, ngoài đáp ứng ra hắn cũng không có cách nào khác.
Đương nhiên Sở Hưu cũng không bạc đãi bọn họ, Sở Hưu cũng để Kha Sát chuyển cho bọn họ không ít chiến giáp binh khí do Hoàng Thiên Các sản xuất.
Tất cả nhân tộc đều biết man tộc cực kỳ thèm khát chiến giáp và binh khí do đại sư luyện khí nhân tộc chế tạo, cho nên hầu hết các tông môn đều khống chế lượng binh khí và chiến giáp được trao đổi, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít, đẩy giá lên rất cao.
Nhưng hôm nay có Sở Hưu, y không quan tâm tới chuyện này, tìm đường về hạ giới mới là quan trọng nhất.
Cho nên y trực tiếp vũ trang đầy đủ cho bộ lạc Hắc La, đánh thẳng tới bộ lạc Lỗ Nặc.