Côn Luân Ma Chủ

Chương 1526. Hàn Giang Thành, Diệp Thiên Thanh




"Từ khi lão các chủ quy ẩn, Hoàng Thiên Các Song Hùng bất hòa, lứa trung niên không ai gánh vác, thế hệ thanh niên chỉ có Lục Tam Kim không tệ, mà cũng chỉ là không tệ thôi.

Hoàng Thiên Các đã không có gì đáng lo, các ngươi cũng không cần để ý tới thân phận truyền nhân của Cổ Tôn gì cả, cứ đi thẳng qua Nam Anh Phủ, ta xem hắn làm được gì nào!”

Không phải Diệp Thiên Thanh kiêu ngạo, mà là hắn tự tin.

Thật ra lúc đầu Hàn Giang Thành chỉ tính xâm chiếm địa bàn Thương Ngô Quận từng bước một. Nhưng có lẽ quận trưởng đời trước tuổi tác đã cao, cứ từ từ nhường nhịn, không hề có ý liều mạng với Hàn Giang Thành.

Cách làm này lại khiến Hàn Giang Thành tăng cường khí thế, không ngờ cuối cùng lại bố trí giết chết quận trưởng tiền nhiệm.

Sau này Lý Vô Tướng đích thân ra tay, khiến đám người Diệp Thiên Thanh thấp thỏm một hồi, thậm chí định mời Diệp Duy Không xuất thủ.

Kết quả Lý Vô Tướng không trực tiếp trở mặt với bọn họ chỉ tàn sát vài bộ lạc man tộc trút giận. Chuyện này cũng khiến Hàn Giang Thành thấy được tình hình của Hoàng Thiên Các.

Không phải Hoàng Thiên Các không muốn vạch mặt mà là không thể vạch mặt!

Đã nắm chắc được tình tiết này, đừng nói là Sở Hưu, cho dù là người hành tẩu như Lục Tam Kim hay cường giả Thiên Địa Thông Huyền lão luyện như Giải Anh Tông đến đây, bọn họ cũng chẳng e ngại.

Trong Nam Anh Phủ, đám người Từ Phùng Sơn vẻ mặt ngây ngốc, không biết Sở Hưu gọi bọn họ đến đây làm gì.

Sở Hưu là quận trưởng vô trách nhiệm nhất mà bọn họ thấy. Nhưng đồng thời, mặc dù giai đoạn trước hành động ủy quyền của Sở Hưu khiến bọn họ chưa thích ứng được, song về sau bọn họ cũng thấy toàn bộ man tộc trong Thương Ngô Quận đều yên phận, bọn họ còn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Có điều lần này Sở Hưu lại gọi tất cả mọi người, bao gồm cả các võ giả trong phủ quận trưởng của Thương Ngô Quận tới Nam Anh Phủ này, bọn họ cũng thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ Sở Hưu định tiêu diệt đám man tộc kia à?

Từ Phùng Sơn cả gan nói: “Đại nhân, chúng ta định làm gì đây?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Người của Hàn Giang Thành sẽ vượt qua biên giới, Thương Ngô Quận là phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta, sao có thể để đám người Hàn Giang Thành kia nói tới là tới được?”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, Từ Phùng Sơn hỏi: “Người của Hàn Giang Thành sẽ vượt qua biên giới? Vô duyên vô cớ, bọn họ tới Thương Ngô Quận của chúng ta làm gì? Đại nhân nhận được tin ở đâu vậy?”

Sở Hưu chỉ vào đầu mình nói: “Trực giác.”

Mọi người ở đây đều ích lợi, nhưng không ai dám nói nửa câu.

Thật ra Sở Hưu không lừa bọn họ, đúng là y dựa vào trực giác.

Đám man tộc kia một khi chiến đấu, có thể nói không chết không thôi. Kết quả bộ lạc Lỗ Nặc đánh được nửa trận là ngừng, còn khởi động trận pháp phòng ngự. Nếu không có chỗ dựa liệu bọn chúng có làm thế không?

Lại liên tưởng tới cái chết của quận trưởng tiền nhiệm và chỗ trang bị của bộ lạc Lỗ Nặc, Sở Hưu chắc tới chín phần mười là Hàn Giang Thành sẽ nhúng tay vào chuyện này.

Đối với Sở Hưu mà nói, có thể tìm được đường về hạ giới trong phạm vi của bộ lạc Lỗ Nặc hay không, thật ra không quan trọng. Quan trọng là con đường về hạ giới nằm trong khu vực Nam Man, cho nên toàn bộ khu vực Nam Man đều bị Sở Hưu coi là địa bàn của mình, không cho phép người khác nhúng tay vào, Hàn Giang Thành cũng không được!

Đám người Từ Phùng Sơn lộ vẻ bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc Sở Hưu định làm gì nhưng đành phải chờ ở đây theo Sở Hưu.

Nhưng ngay ngày hôm sau Kha Sát đã vội vàng tới báo cáo: “Đại nhân, có đệ tử báo cáo, quả nhiên người của Hàn Giang Thành đã vượt qua biên giới tới đây, lúc này đã vào khu vực Nam Anh Phủ!”

Đám người Từ Phùng Sơn lập tức sửng sốt, Hàn Giang Thành tới thật rồi.

Đồng thời mọi người vô thức nhìn về phía Kha Sát, tiểu tử này thành tâm phúc của Sở đại nhân từ bao giờ? Hình như thời gian qua Sở đại nhân làm gì cũng dẫn hắn theo.

Phát hiện ánh mắt của đám người, Kha Sát lại cười khổ một tiếng.

Hắn có tự nguyện làm tâm phúc đâu, hắn bị ép.

Sở Hưu không quan tâm tới suy nghĩ của đám người, y vung tay nói: “Động thủ!”

Biên giới Nam Anh Phủ, Diệp Thiên Thanh nhìn Nam Anh Phủ đổ nát, không khỏi lắc đầu nói: “Hoàng Thiên Các đã hủ bại rồi, một châu phủ tiếp giáp với khu vực Nam Man như vậy, đáng lẽ rất có tác dụng, kết quả Hoàng Thiên Các lại bỏ hoang, đúng là lãng phí.

Tương lai Hàn Giang Thành chúng ta tiếp quản nơi này sẽ tiến hành buôn bán trao đổi với man tộc trên quy mô lớn, vừa tăng cường thực lực bản thân, vừa kiềm chế đám mọi rợ thô kệch kia!”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Cho dù tương lai Thương Ngô Quận thuộc về Hàn Giang Thành các ngươi thì bây giờ nơi này vẫn do ta quản lý!”

Diệp Thiên Thanh thấy Sở Hưu dẫn hơn tăm võ giả tinh nhuệ của Hoàng Thiên Các tới đây, hắn không khỏi cau mày.

Trước đó đã có người nhắc hắn, vị quận trưởng mới của Thương Ngô Quận không phải người hiền lành.

Tuy Diệp Thiên Thanh khá khinh thường Sở Hưu, nhưng hắn cũng kín tiếng hơn không ít, chỉ dẫn theo mười mấy người, dù sao cũng đủ giải quyết chuyện bên bộ lạc Lỗ Nặc rồi.

Kết quả, không ngờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây như đang chờ sẵn, sao hắn biết mình sẽ tới đây?

Diệp Thiên Thanh chỉ hơi ngạc nhiên một hồi, sau đó cười lớn đáp: “Quận trưởng Thương Ngô Quận, Sở Hưu, Sở tiểu hữu?

Bần đạo từng nghe danh Sở tiểu hữu, nói lại thì ngươi và ta cũng cùng nguồn gốc.

Sở tiểu hữu là truyền nhân của Cổ Tôn, còn ta là đệ tử tục gia của chi phái Tinh Hà Tán Nhân, có thể nói đều là truyền nhân của Cổ Tôn.

Hoàng Thiên Các đã ra sao, Sở tiểu hữu ở đó một thời gian chắc cũng thấy rõ.

Mục nát tới tận cùng rồi, lầu cao cũng sắp sụp!

Tông môn như vậy, đâu còn hy vọng gì nữa.

Chẳng bằng Sở tiểu hữu gia nhập Hàn Giang Thành ta đi, Hàn Giang Thành chúng ta có thể cho ngươi nhiều hơn Hoàng Thiên Các nhiều!”

Sở Hưu nhíu mày, Diệp Thiên Thanh này đúng là kỳ quái, rõ ràng là mình đến chất vấn hắn, kết quả hắn lại đi mời chào mình.

Nếu đổi lại là trước kia, không khéo Sở Hưu đã lập tức đáp ứng. Dù sao giữa y và Hoàng Thiên Các chỉ có trao đổi, bên nào ra giá cao hơn thì y đi theo bên đấy.

Nhưng hiện giờ đã biết con đường đi về hạ giới nằm tại khu vực Nam Man, vậy Sở Hưu buộc phải nắm lấy chức vị quận trưởng Thương Ngô Quận này, còn phải nắm trong tay vĩnh viễn.

Sở Hưu cười lớn, Diệp Thiên Thanh cũng cười, hắn còn tưởng Sở Hưu đã động tâm.

“Truyền nhân của Cổ Tôn? Ngươi cũng xứng, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”

Nụ cười của Diệp Thiên Thanh dần dần biến mất: “Ngươi nói cái gì?”

Sở Hưu bước lên trước một bước, mặt không biểu cảm nói: “Ta nói, ngươi mà xứng tự xưng là truyền nhân của Cổ Tôn? Xưa nay Cổ Tôn chỉ có một truyền nhân, những người khác đều là kẻ bị đào thải, chỉ là rác rưởi!

Ngươi chỉ là một đệ tử tục gia, thậm chí còn không bằng truyền nhân chính thức bị đào thải, thứ như ngươi mà xứng dát vàng lên mặt như vậy à?

Ngoài ra, nơi này do ta quản lý, bất luận ngươi là người của Hàn Giang Thành hay tông môn đại phái gì, nếu còn không rút lui thì để mạng lại ở đây!”