“Chém!”
Sau tiếng quát chói tai của Diệp Thiên Thanh, trường kiếm băng đá khổng lồ kia ầm ầm đánh xuống nhưng lại bị bàn tay ma thần phá tan.
Nhưng quanh Diệp Thiên Thanh lại bao phủ trong một tầng lĩnh vực cực hàn, sương tuyết đầy trời, trường kiếm băng đá khổng lồ liên tiếp chém xuống, cuối cùng cũng đánh tan được bàn tay ma thần trước khi nó tới người mình.
Lĩnh vực của hắn không cách nào bao phủ Sở Hưu, nhưng bao phủ chính mình lại không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt với võ kỹ cấp bậc Đại Bi Chú, Diệp Thiên Thanh ứng phó cũng rất vất vả.
Sở Hưu nheo mắt, thực lực của Diệp Thiên Thanh trước mắt mới là trình độ vốn có của cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Bất luận lực lượng hay nội tình, khả năng khống chế lực lượng võ kỹ đều ở tiêu chuẩn trung bình.
Giao chiến với đối thủ như vậy, Sở Hưu mới có thể phóng thích lực lượng thật sự chứ không phải như lúc chiến đấu với Ma Lợi Kha, rõ ràng có thực lực nhưng lại không phát huy được bao nhiêu, mỗi chiêu đều nguy hiểm tới cực điểm.
Trên Phá Trận Tử, ngọn lửa diệt thế màu đen nhánh và nội lực chân hỏa màu vàng bạc đồng thời cháy lên, đao thế Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém xuống, đao ý ngưng đọng hư không, chấn động lực lượng cường đại trực tiếp ép xuống đầu Diệp Thiên Thanh.
Giao thủ với Sở Hưu vài chiêu, Diệp Thiên Thanh thậm chí không chiếm được chút thượng phong nào mà còn có cảm giác bị áp đảo, đây là chuyện Diệp Thiên Thanh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Tay hắn niết đạo ấn, sau lưng hiện lên một pháp tướng tựa như ma thần thượng cổ, quanh người tỏa ra hàn ý kinh khủng, tuy không thấy rõ gương mặt nhưng trong nhịp hô hấp lại có đại lượng gió rét tuôn ra.
Tuy Diệp Thiên Thanh luôn mặc đạo bào, tay cầm phát trần, ăn mặc như đạo sĩ, nhưng thực tế võ đạo của hắn vốn không liên quan gì tới Đạo môn. Hắn mặc như vậy là vì chấp niệm năm xưa không được Mạnh Tinh Hà lựa chọn, đệ tử tục gia cũng là đệ tử.
Trên thực tế võ đạo truyền thừa của hắn là võ đạo của Hàn Giang Thành, phát huy lực lượng băng hàn tới cực hạn.
Nhìn chung tất cả các đại tông môn ở Đông Vực, bất luận là Lăng Tiêu Tông hay Hoàng Thiên Các, võ đạo đều theo hướng mạnh mẽ hùng hồn tới cực điểm, mà Hàn Giang Thành cũng vậy.
Pháp tướng Băng Thần sau lưng Diệp Thiên Thanh tránh khỏi trói buộc của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, trực tiếp chắp tay trước ngực, nắm lấy nhát đao Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm sắc bén tới cực hạn kia.
Dưới đao này của Sở Hưu, hai tay pháp tướng Băng Thần võ vụn thành từng mảnh, nhưng một khắc sau trên pháp tướng lại có bốn cánh tay nhô ra, quyền chưởng ấn chỉ, hóa thành bốn loại võ kỹ, đồng thời tấn công về phía Sở Hưu!
Thu đao kết ấn, sau lưng Sở Hưu hiện lên pháp tướng Song Diện Phật Đà!
Đại Hắc Thiên Ma Thần bên trái tướng mạo phẫn nộ dữ tợn, trong con mắt thứ ba trên đỉnh đầu, ngọn lửa diệt thế vô biên bùng lên.
Pháp tướng Đại Nhật Như Lai bên phải dáng vẻ trang nghiêm, tay niết Đại Quang Minh Ấn, phật quang nóng rực như vầng mặt trời giáng thế, chiếu rọi vạn cổ.
Hai ngọn lửa thuộc tính bất đồng hợp nhất, va chạm với pháp tướng Băng Thần của Diệp Thiên Thanh, lập tức bộc phát ra chấn động khổng lồ, khiến mặt đất dưới chân lấy hai người làm trung tâm, bị lực lượng nóng rực hòa tan, lại bị lực lượng băng hàn đóng băng triệt để, sau mấy lượt luân chuyển thậm chí hóa thành tro bụi.
Đám người Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành như Từ Phùng Sơn lao nhao lui lại phía sau, sắc mặt sợ hãi nhìn cảnh tượng hai người giao thủ.
Đặc biệt là đám người Từ Phùng Sơn, trừ Kha Sát ra, bọn họ chưa thật sự chứng kiến Sở Hưu xuất thủ toàn lực.
Khi giết Tôn Càn Thành, Sở Hưu chỉ dùng một chiêu.
Khi giết Ma Lợi Kha lại có ảo ảnh ngăn cản, bọn họ chỉ thấy kết quả chứ không thấy quá trình.
Nhưng bây giờ chứng kiến lực lượng và nội tình thật sự của Sở Hưu, quả thật là cường đại tới mức khiến người ta tuyệt vọng.
Pháp tướng đối chiến, Diệp Thiên Thanh và Sở Hưu đều đã vận dụng toàn lực, thật ra Diệp Thiên Thanh cũng bị ép xuống hạ phong, nhưng sắc mặt hắn đã âm trầm như nước.
So đấu lực lượng nội tình với một võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, với một hậu bối nhỏ tuổi hơn mình nhiều, thế nhưng kết quả lại là ngang nhau. Vinh quang lắm ư? Đây là sỉ nhục!
Pháp tướng của hai người tiêu tán, Diệp Thiên Thanh nhíu mày nói: “Đúng là ta đã xem thường ngươi rồi, trước đó ta cho rằng Hoàng Thiên Các phái ngươi tới Thương Ngô Quận làm quận trưởng là vì Hoàng Thiên Các không có người, bây giờ nhìn lại, ngươi thật sự xứng đáng với chức vụ này, thậm chí còn mạnh hơn đại đa số quận trưởng của Hoàng Thiên Các.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Cho nên ngươi đã biết khó, định rút lui?”
Diệp Thiên Thanh cười ha hả nói: “Lui? Ý của ta là ngươi đã có tư cách để ta sử dụng thủ đoạn này thôi!”
Nếu đổi lại là người khác, đã đánh tới nước này rồi mà còn không vượt qua được, chẳng bằng trực tiếp rút lui. Hoặc là đi vào khu vực Nam Man từ hướng Nam Vực, không cần phải liều mạng với Sở Hưu ở đây.
Nhưng Diệp Thiên Thanh lại khác, hắn là người trong Diệp gia của Hàn Giang Thành, còn là đệ tử tục gia của Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà, trong toàn bộ Đông Vực này Diệp Thiên Thanh cũng là cường giả rất nổi danh. Lúc này nếu hắn rút lui dưới tay Sở Hưu, thanh danh của hắn cũng chịu đả kích nặng nề.
Đối với hắn mà nói bộ lạc Lỗ Nặc bị tiêu diệt chỉ là thêm chút phiền toái, bao công sức hắn bỏ ra bồi dưỡng bộ lạc Lỗ Nặc đều uổng phí.
Nhưng nếu lúc này hắn rút lui, tổn thất lại là thanh danh của hắn!
So với tồn vong của bộ lạc Lỗ Nặc, hắn càng coi trọng tiếng tăm của mình hơn.
Võ giả Hàn Giang Thành khác thấy dáng vẻ này của Diệp Thiên Thanh, cũng rất bất đắc dĩ.
Bọn họ cũng biết tính cách của Diệp Thiên Thanh, chuyện này có khuyên cũng vô dụng, một khi hắn đã quyết tâm là không ai cản nổi.
Bọn họ đành phải chờ đợi, nếu bên phía Sở Hưu không chống được phải rút lui trước thì tốt, nếu không bọn họ còn chưa đánh xong thì người bên mình đã chết sạch rồi.
Đạo bào thêu đám mây trên người Diệp Thiên Thanh có vẻ vô cùng lộng lẫy, nhưng lúc này Diệp Thiên Thanh lại xé rách đạo bào trên người mình, để lộ ra một bộ chiến giáp màu băng lam bó sát người, bên trên trải rộng ma văn kỳ dị.
Chỉ trong nháy mắt, ma văn trên chiến giáp bắt đầu nhấp nháy, thậm chí ma văn đó lan tràn lên gương mặt hắn, khiến khí chất toàn thân hắn thay đổi.
Vị cường giả này khí chất vốn tiên phong đạo cốt, nhưng lúc này lại tỏa ra một luồng khí tức âm hàn hung tợn.
Một khắc sau, thân hình Diệp Thiên Thanh lao tới như quả đạn pháo, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, khi hắn xuất quyền đánh ra, tất cả hơi nước hàn khí quanh người Sở Hưu đều ngưng tụ lại, tựa như lồng giam bao phủ lấy Sở Hưu vào trong.
Phá Trận Tử quét ngang ra, băng đá vỡ vụn, Diệp Thiên Thanh trực tiếp dùng nắm đấm đấu cứng với lực lượng của Phá Trận Tử, chỉ trong chớp mắt vô số mảnh băng vỡ càn quét qua như cơn bão, không ngờ lại đánh lui Sở Hưu hơn mười trượng.
“Phương thức chiến đấu của thượng cổ ma thần?”
Sở Hưu khẽ cau mày, y chưa từng gặp tình cảnh như đối phương lúc này.