Diệp Thiên Thanh bị Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu đánh tới mức không còn tro bụi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đặc biệt là đám người bên Hàn Giang Thành, ai nấy vẻ mặt ngây dại.
Rõ ràng bọn họ tới giúp bộ lạc Lỗ Nặc, sao lại phải bỏ mạng tại đây?
Đám người này ngơ ngác tới vài chục giây, sau đó mới có người phản ứng lại, quay người bỏ trốn.
Diệp Thiên Thanh đã chết, chẳng lẽ bọn họ còn ở lại đây đối phó với tên Sở Hưu khủng khiếp như ma thần kia à?
Sở Hưu chậm rãi ổn định lại hơi thở, nhìn qua đám người Từ Phùng Sơn, lạnh nhạt nói: “Còn không mau đuổi giết, đứng đây chờ cái gì?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Từ Phùng Sơn mới phản ứng lại, lập tức truy sát, nhưng hiệu quả quá tệ.
Bản thân bọn họ đã chẳng mạnh hơn võ giả Hàn Giang Thành, bây giờ đối phương một lòng bỏ trốn, bọn họ muốn truy sát cũng rất tốn công tốn sức.
Sau khi truy sát xong, Sở Hưu cũng hồi phục được chút sức lực.
Thần thông là một cách thể hiện của quy tắc trong thiên địa, nhưng sức người khó lòng khống chế một loại quy tắc trong thiên địa, phải trả giá bằng lực lượng vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.
Diệp Thiên Thanh cho rằng chỉ có cảnh giới Võ Tiên mới có thể nắm giữ thần thông, thật ra đây là sai. Có nắm giữ thần thông hay không là dựa vào thiên phú của ngươi, nhưng có dùng được thần thông hay không lại phải xem thực lực của ngươi.
Cho dù là lực lượng nội tình của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, muốn thi triển thần thông cũng muôn vàn khó khăn.
Từ Phùng Sơn thận trọng tới bên cạnh Sở Hưu nói: “Đại nhân, lần này ngài giết Diệp Thiên Thanh, e là phiền toái rồi.
Diệp Thiên Thanh thân phận bất phàm,hắn là trực hệ trong Diệp gia của Hàn Giang Thành, còn là đệ tử tục gia của Tinh Hà Tán Nhân.”
Sở Hưu hỏi ngược lại: “Nơi này có phải phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta không?”
Từ Phùng Sơn sửng sốt: “Thưa có.”
“Vậy có phải Hàn Giang Thành có thù với Hoàng Thiên Các hay không?”
Từ Phùng Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ coi là có, ngày trước khi Hàn Giang Thành quật khởi đã không ít lần đối nghịch với Hoàng Thiên Các chúng ta. Hơn nữa bây giờ Hàn Giang Thành và Hàn Giang Thành cũng có xích mích.”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Trong phạm vi của Hoàng Thiên Các chúng ta, ta giết chết một vị cường giả của thế lực đối địch, rõ ràng đây là công lao mới đúng, lấy đâu ra phiền toái?”
Từ Phùng Sơn cười khổ một tiếng, hiện giờ hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Sở Hưu không hiểu thật hay giả vờ không hiểu.
Tuy nói thì nói thế nhưng bây giờ Hoàng Thiên Các không muốn trở mặt với Hàn Giang Thành, nếu không khi quận trưởng tiền nhiệm chết, cho dù Hoàng Thiên Các không có chứng cứ, họ hoàn toàn có thể trở mặt với Hàn Giang Thành.
Nhưng có cho Từ Phùng Sơn mười cái gan hắn cũng không dám nhiều lời, sau khi chứng kiến uy thế của Sở Hưu, bọn họ đã không có bất cứ mưu hèn kế vặt nào.
Đứng trước lực lượng tuyệt đối, việc bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng.
Người của Hàn Giang Thành tạm thời không dám vượt qua biên giới, Sở Hưu có thể yên tâm tới giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Nhưng sau khi thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, Sở Hưu hao tổn quá lớn, y cũng không định tự tay giúp bộ lạc Hắc La giết người.
Cho nên y bảo Kha Sát cầm Phá Trận Tử của mình đưa cho Hắc Kiệt, để hắn dùng thanh đao này giải quyết bộ lạc Lỗ Nặc.
Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không mạnh hơn Hắc Kiệt bao nhiêu, lần trước hắn thắng được Hắc Kiệt là nhờ thanh thần binh cực phẩm mà Hàn Giang Thành đưa cho hắn.
Nhưng thần binh có cực phẩm đến đâu đi nữa, liệu có cực phẩm bằng Phá Trận Tử của Sở Hưu không?
Hơn nữa Sở Hưu cũng không lo Hắc Kiệt sẽ có ý đồ gì với Phá Trận Tử.
Một là hắn không dám, hai là khí linh của Phá Trận Tử do Sở Hưu đích thân chế tạo ra, đã có liên kết huyết mạch với hắn, trên đó có ấn ký của y.
Y cho ai sử dụng thì người đó mới có thể sử dụng, nếu không thì cảm giác khí linh phản ngược lại cũng không dễ chịu gì.
Sau khi nhận được Phá Trận Tử, trận pháp của bộ lạc Lỗ Nặc cũng hao hết năng lượng, nhưng không thấy người của Hàn Giang Thành tới giúp.
Rơi vào đường cùng, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc đành phải giao chiến với bộ lạc Hắc La một trận, kết quả lại bị Hắc Kiệt tay cầm Phá Trận Tử giết chết, bộ lạc Lỗ Nặc cũng bị hủy diệt và chiếm đoạt hoàn toàn.
Sở Hưu không thấy những chuyện này, y còn ở trong phủ quận trưởng khôi phục nguyên khí. Là Kha Sát mang Phá Trận Tử về cho Sở Hưu, hơn nữa còn thuật lại mọi chuyện cho y.
Sau khi nghe Kha Sát kể xong, y suy nghĩ rồi nói: “Tình hình những bộ lạc man tộc khác ra sao?”
Kha Sát sửng sốt: “Không có gì, vẫn như trước kia.”
Bây giờ Sở Hưu cũng không hiểu được rốt cuộc đám man tộc này suy nghĩ cái gì, không biết rốt cuộc bọn chúng đoàn kết hay đấu đá lẫn nhau thành tính nữa.
Khi đối mặt với ngoại tộc, cho dù hai bộ lạc trước đó đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng có thể liên kết lại đồng thời đối phó với kẻ địch.
Nhưng bây giờ bộ lạc Hắc La ngang ngược quật khởi diệt tộc trong khắp khu vực Nam Man, đã đánh liền vài bộ lạc, nhưng những bộ lạc khác vẫn không có phản ứng gì, đúng là kỳ quái.
Đổi lại là tông môn của nhân tộc, e là đã cảm thấy thỏ chết cáo đau lòng, định liên kết lại đối địch.
“Tới nói cho bộ lạc Hắc La, phong tỏa phạm vi thế lực của bộ lạc Lỗ Nặc trước kia, không cho phép bất cứ ai đi vào.”
Lúc này Sở Hưu còn chưa khôi phục nguyên khí xong. Y định để dành nơi đó đến khi mình khôi phục triệt để rồi mới đến điều tra.
Lúc này, tại Đông Sơn Quận ở cực đông của Đông Vực, Hàn Giang Thành tọa lạc tại đó.
Hàn Giang Thành tên là Hàn Giang Thành là vì nó được xây dựng trên một dòng sông lớn ở Đông Vực, Tuân Long Giang.
Hàn Giang Thành mở lối đi riêng, bắc một cây cầu khổng lồ bên trên Tuân Long Giang, đồng thời tòa thành của họ cũng nằm trên cây cầu này.
Trong chủ điện, những võ giả Hàn Giang Thành may mắn sống sót từ tay Sở Hưu run rẩy thuật lại sự tình cho một lão già ngồi trên ghế chủ.
Đó là một lão già mặc áo gấm thêu hình hắc long, gương mặt không quá già nua, thậm chí tóc còn chưa bạc trắng, chỉ có những nếp nhăn trên mặt như khắc bằng đao, có vẻ khá lạnh lùng.
Người này chính là thành chủ của Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không, hơn ba trăm năm trước chính hắn đã liên thủ với Mạnh Tinh Hà khuấy động phong vân trong khắp Đông Vực, thậm chí là một trong hai người rực rỡ nhất Đại La Thiên này.
Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, đoạt thức ăn từ miệng những đại phái truyền thừa hơn vạn năm, xây dựng cơ nghiệp Hàn Giang Thành, từ đầu đến cuối đều là nhân kiệt đương thời.
Cho dù bây giờ Diệp Duy Không đã già, nhưng trong Đông Vực, hắn vẫn là người thanh danh hiển hách.
Nghe người dưới báo cáo, sắc mặt Diệp Duy Không không chút thay đổi, không vui không buồn, cứ như người chết không phải cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, cũng không phải hậu bối Diệp gia mà hắn coi trọng nhất.
Nhưng khi nghe thấy mấy chữ truyền nhân của Cổ Tôn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hồi tưởng.