Côn Luân Ma Chủ

Chương 1531. Hàn Giang Thành bá đạo 2




Năm đó khi gặp Tiểu Mạnh, mình vẫn còn trẻ tuổi như vậy, cũng hào hoa phong nhã như vậy.

Không biết đã nhiều năm như vậy rồi, vị lão bằng hữu của mình, cũng là bằng hữu duy nhất kia, bây giờ ra sao?

Nhìn Diệp Duy Không ngồi đó suy tư, người dưới không ai dám nói một câu.

Trong Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không chính là trời, lời nói của Diệp Duy Không chính là pháp chỉ, không ai dám chất vấn, cũng không ai dám nghi ngờ. Đây là uy danh mà hắn gây dựng kể từ khi thành lập Hàn Giang Thành.

Nửa ngày sau, Diệp Duy Không mới lạnh nhạt nói: “Các ngươi thấy thế nào?”

Có người thận trọng nói: “Thành chủ, chuyện này thật ra là Diệp Thiên Thanh làm xằng làm bậy.

Mọi chuyện vốn do hắn đuối lý, tới địa bàn của Hoàng Thiên Các thì thôi, bị người ta chặn lại mà còn quyết tử chiến với người ta.

Tuy cuối cùng người chết là hắn, nhưng nếu làm to chuyện với bên Hoàng Thiên Các thì chúng ta cũng không có gì để nói.”

Tính cách của Diệp Thiên Thanh có hơi cao ngạo, trong Hàn Giang Thành cũng không được ưa thích.

Hơn nữa đúng là chuyện này do Hàn Giang Thành đuối lý, có tới Hoàng Thiên Các đòi câu trả lời cũng không có lý do.

Diệp Duy Không lại lạnh nhạt nói: “Đạo lý? Có khi nào Hàn Giang Thành chúng ta phải nói lý không?

Đi, phái người tới nói với Hoàng Thiên Các, chuyện này, Hàn Giang Thành ta muốn một câu trả lời.

Bọn họ không cho, ta sẽ tự tới lấy.”

Lời này vừa nói ra, người dưới cũng không còn gì để nói.

Bất luận chuyện này là có lý hay đuối lý, dù sao Diệp Duy Không nói có lý thì tức là có lý.

...

Trong đại sảnh nghị sự của Hoàng Thiên Các, Lý Vô Tướng và các cao tầng của Hoàng Thiên Các như Xung Thu Thủy đều có mặt, nhưng ai nấy sắc mặt xám xịt.

Trước đây không lâu, người của Hàn Giang Thành tới Hoàng Thiên Các bọn họ, hung hăng yêu cầu bọn họ trả lời, đúng là sỉ nhục.

Lý Vô Tướng phải cố lắm mới nhịn được không nổi nóng giết chết kẻ tới chất vấn.

Hơn nữa chuyện này cũng rất khó giải quyết, Sở Hưu giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của phe địch, đây vốn là chuyện tốt mới đúng.

Nhưng khổ nỗi, bây giờ Hoàng Thiên Các không định trở mặt với Hàn Giang Thành.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì không có phần thắng.

Nếu Hoàng Thiên Các mà định trở mặt, khi quận trưởng tiền nhiệm bỏ mạng bọn họ đã trở mặt rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ?

Lão các chủ thở dài nói: “Mọi người nói đi, chuyện này nên làm như thế nào?”

Lý Vô Tướng cau mày nói: “Rất khó xử, khí thế của Hàn Giang Thành hùng hùng hổ hổ, chắc cũng biết Hoàng Thiên Các chúng ta đang trong thời kỳ suy yếu, không dám trở mặt với bọn họ.

Nhưng cũng không thể cho bọn chúng một câu trả lời được, Hoàng Thiên Các ta đặt chân ở Đại La Thiên vạn năm, chẳng lẽ còn phải xin lỗi bọn chúng hay sao?

Giao ra Sở Hưu cũng không được, hy sinh người mình cho Hàn Giang Thành, còn đắc tội với vị Võ Tiên sau lưng hắn nữa, tội gì phải thế?”

Lão các chủ đưa mắt sang Xung Thu Thủy nói: “Thu Thủy, nói quan điểm của ngươi đi.”

Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Ta không có quan điểm gì cả, lúc trước lão các chủ và các chủ đã quyết định điều hắn tới Thương Ngô Quận, bây giờ xảy ra chuyện, ta còn có quan điểm gì nữa?”

Lục Tam Kim ở bên cạnh nói: “Trước đây khi đối mặt với người của Hàn Giang Thành, Hoàng Thiên Các chúng ta từ từ nhượng bộ. Bây giờ khó khăn lắm Sở huynh mới giết được một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dương oai cho Hoàng Thiên Các chúng ta, sao lại thành chuyện phiền toái?”

Xung Thu Thủy liếc sang hắn một cái cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nếu dễ giết như vậy thì cỡ Diệp Thiên Thanh kia, trong vòng ba chiêu ta có thể bóp chết hắn. Băng Thần Giáp gì đó chỉ là mang theo một chút quy tắc thần thông mà thôi.

Nhưng giết một kẻ lại khiến cả đám tới, nếu thật sự khai chiến với Hàn Giang Thành, vị Võ Tiên sau lưng Sở Hưu có đứng ra giúp Hoàng Thiên Các chúng ta không?”

Hoàng Thiên Các bàn bạc một hồi lâu mà không có đối sách, đối diện với tình hình như vậy, đánh cũng không được mà không đánh cũng không được.

Cuối cùng Lý Vô Tướng đành nói: “Phái người tới hỏi tên Sở Hưu kia xem, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào. Chính hắn gây ra phiền toái thì phải tự giải quyết đi.

Sau lưng hắn có một vị cường giả Võ Tiên cơ mà, nếu có thể khiến vị cường giả Võ Tiên kia ra tay, chắc Hàn Giang Thành cũng sợ ném chuột vỡ bình.”

Nghe Lý Vô Tướng nói vậy, đại đa số võ giả của Hoàng Thiên Các đều gật đầu đồng ý, dù sao hiện giờ Hoàng Thiên Các cũng không muốn khai chiến với Hàn Giang Thành.

Khóe miệng Xung Thu Thủy lộ vẻ khinh thường.

Hắn coi thường nhất là loại người dối trá như Lý Vô Tướng.

Làm việc phải mạnh mẽ một chút. Hoặc là liều mạng tới cùng với Hàn Giang Thành, hoặc là hoàn toàn không biết xấu hổ ném Sở Hưu ra ngăn miệng Hàn Giang Thành.

Hắn thì hay rồi, làm việc nửa vời, không khéo còn đắc tội với cả hai bên.

Lục Tam Kim định nói gì đó, nhưng lão các chủ lại khoát tay với hắn.

Lý Vô Tướng lập tức ra lệnh cho vài chiến sĩ tới Nam Man, sau đó mọi người giải tán.

Sau khi mọi người đi khỏi, Lục Tam Kim mới bất mãn hỏi lão các chủ: “Lão các chủ, vừa rồi sao ngài không cho ta nói?

Làm người phải biết tới đạo nghĩa chứ, có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm. Làm hay không làm không phải dựa vào thiện ác mà thế nhân nói mà dựa vào bản tâm của chính mình. Những lời này là trước đây ngài đã dạy ta.

Sở huynh coi như bằng hữu của ta, cũng chính ta dẫn hắn vào Hoàng Thiên Các.

Lần này Sở huynh giúp chúng ta giết người của Hàn Giang Thành, kết quả bọn họ lại có thái độ như vậy, thế mà là đạo nghĩa à?”

Lão các chủ thở dài nói: “Ngươi phải hiểu cho Vô Tướng, hiện giờ hắn là các chủ, chuyện gì hắn cũng phải quyết định.

Khi Hàn Giang Thành quật khởi, ta đã từng giao thủ với Diệp Duy Không. Nói thật nhé, ta không mạnh bằng hắn, càng không bằng Mạnh Tinh Hà.

Bây giờ tuy Mạnh Tinh Hà đã quy ẩn, đi làm Tinh Hà Tán Nhân của hắn rồi, nhưng ta đã già, còn Diệp Duy Không tuy không còn trẻ nhưng sức chiến đấu vẫn ở mức đỉnh phong. Mà tình hình của Hoàng Thiên Các ta lại càng ngày càng sa sút.

Trong tình huống như vậy, Vô Tướng có quyết định như vậy cũng rất bình thường.”

Lục Tam Kim sắc mặt ấm ức, khi hắn biết Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, hắn còn cảm thấy vẻ vang, dù sao Sở Hưu cũng là người hắn mời chào vào Hoàng Thiên Các, hắn cũng cảm thấy vinh dự lây.

Nhưng ai ngờ mọi chuyện lại dẫn tới kết cục như vậy, khiến hắn không cách nào chấp nhận.

“Lão các chủ, ta muốn tới Thương Ngô Quận một chuyến.” Lục Tam Kim đột nhiên nói.

Lão các chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi đi đi, vừa hay nói với Sở Hưu một câu, cho hắn biết tình hình của Hoàng Thiên Các hiện tại.”

Sau khi Lục Tam Kim đi khỏi, lão các chủ thở dài một tiếng, quay người lấy ra một phiến đã, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên đó thôi diễn công pháp.

Vốn dĩ với tuổi tác của lão các chủ hoàn toàn có thể về hưu, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Hàn Giang Thành từ từ áp sát, hắn cũng bị ép phải xuất thủ.

Nhưng dù sao lão các chủ cũng đã già, bảo hắn tử chiến với Hàn Giang Thành thì tác dụng của hắn còn không bằng Lý Vô Tướng, cho nên hắn phải tìm đường mới, bỏ công sức theo phương hướng khác.

Ví dụ như hiện tại, dùng kinh nghiệm võ đạo tích lũy hơn năm trăm năm, thôi diễn ra vài môn công pháp khắc chế Hàn Giang Thành.