...
Trong Thương Nam Phủ ở Thương Ngô Quận, trước phủ quận trưởng, Lục Tam Kim và một người trung niên mặc cẩm bào màu vàng đứng ngoài cổng, theo sau là hơn mười tùy tùng.
“Lâm sư thúc, Sở huynh là truyền nhân của Cổ Tôn chứ không phải đệ tử trong Hoàng Thiên Các chúng ta, cho nên không hiểu lắm về tình hình trong Hoàng Thiên Các, lát nữa mong sư thức hiểu cho.”
Lục Tam Kim cũng thấy nhức đầu nhìn người trước mặt, hắn không ngờ Lý Vô Tướng lại phái người này tới Thương Ngô Quận.
Người trước mặt là trưởng lão của Hoàng Thiên Các, tuy tuổi tác chỉ lớn hơn Lý Vô Tướng một chút nhưng bối phận lại cao hơn Lý Vô Tướng một thế hệ, là người nổi tiếng khó đối phó trong Hoàng Thiên Các, tính cách ương ngạnh cứng nhắc. Đám đệ tử sợ nhất là hắn.
Lý Vô Tướng phái người tốt tình một chút còn đỡ, không ngờ lại phái Lâm Thương Hải đến, Lục Tam Kim cũng thấy bất mãn về các chủ.
Lúc này Từ Phùng Sơn vừa vặn đi từ trong phủ quận trưởng ra, thấy Lục Tam Kim và Lâm Thương Hải, hắn vội vàng hành lễ nói: “Công tử và Lâm trưởng lão đến, sao không báo trước một tiếng?”
Lâm Thương Hải lạnh nhạt nói: “Báo trước làm gì? Chẳng lẽ các ngươi có gì mờ ám không thể để lộ, phải giấu diếm à?”
Mấy lời còn lại của Từ Phùng Sơn lập tức nghẹn trong họng.
Tuy hắn đã biết vị trưởng lão của Hoàng Thiên Các này vốn khó tính, nhưng trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với Lâm Thương Hải, hôm nay xem như được chứng kiến.
Từ Phùng Sơn lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Hai vị từ xa tới, để ta báo với đại nhân, bày tiệc mời hai vị.”
Lâm Thương Hải vung tay lên nói: “Không cần, chúng ta tới tra hỏi, hỏi xong là đi ngay.”
Nói đoạn, Lâm Thương Hải nhanh chân đi thẳng vào nội đường.
Từ Phùng Sơn vỗ đùi, Hắn biết ngay mà, chuyện này không dễ gì kết thúc.
Người khác không biết tình hình Hoàng Thiên Các ra sao, chẳng lẽ hắn cũng không biết?
Cho nên ngay khi Sở Hưu giết chết Diệp Thiên Thanh, Từ Phùng Sơn đã biết chuyện này sẽ không ngừng lại tại đây, bên chịu thiệt không phải Hàn Giang Thành mà là Hoàng Thiên Các.
Nhưng bây giờ người đã tới, Sở Hưu cũng không nghe khuyên bảo, hắn đành vào theo, hy vọng hai người cực kỳ ương ngạnh này không đánh lẫn nhau.
Trong đại đường, Sở Hưu đã sớm cảm giác được khí tức bên ngoài, cho nên y đi từ trong mật thất bế quan ra, chờ hai người.
Đương nhiên tiêu hao của y sau khi thi triển thần thông cũng đã khôi phục hoàn toàn.
“Lục huynh, từ khi ta tới Thương Ngô Quận ngươi chưa tới thăm ta lần nào, lần này tới tuần tra Thương Ngô Quận của ta à?” Sở Hưu mỉm cười hỏi.
Lục Tam Kim còn chưa kịp trả lời, Lâm Thương Hải đã nói thẳng: “Sở Hưu, bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, các chủ chỉ bảo ta hỏi ngươi một câu. Ngươi giết Diệp Thiên Thanh, bây giờ Hàn Giang Thành tới đòi Hoàng Thiên Các chúng ta trả lời, rốt cuộc chuyện này phải giải quyết ra sao?”
Nụ cười của Sở Hưu dần dần biến mất, y nhìn về phía Lục Tam Kim.
Lục Tam Kim ho khan một tiếng nói: “Mong Sở huynh chớ trách, vị này là trưởng lão của Hoàng Thiên Các ta, Lâm Thương Hải.
Đúng là chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh có chút phiền phức, chuyện này nói sao thì cũng...”
Lục Tam Kim vốn biết ăn nói lúc này cũng phải tạm ngừng, không phải hắn không nói được mà là hắn không biết nên nói thế nào, cũng không thể không biết ngượng mà nói ra miệng.
Lúc này Lâm Thương Hải lại vung tay lên nói: “Không cần giải thích nhiều, ta chỉ cần một kết quả thôi. Sao nào, người là ngươi giết, sau đó lại định bỏ mặc à?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Chuyện sau đó còn cần ta lo hay sao?
Vị Lam trưởng lão này, các ngươi yên ổn tĩnh tu trong Hoàng Thiên Các, chúng ta ra ngoài làm quận trưởng, trấn thủ một phương cho Hoàng Thiên Các, phải trả giá lớn đến đâu ngươi có biết không?
Ta thân là quận trưởng vừa nhậm chức ở Thương Ngô Quận, trên người ta chỉ có hai nhiệm vụ, một là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của quận trưởng tiền nhiệm, hai là kiềm chế sự phát triển của man tộc. Hai chuyện này ta đều đã làm được.
Quận trưởng tiền nhiệm là bị Hàn Giang Thành xúi giục đám man tộc kia giết chết. Hàn Giang Thành giết một vị quận trưởng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ta giết một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Hàn Giang Thành, có qua có lại, mới là bằng nhau thôi. Sao nào, ta làm vậy là sai chắc?
Còn bên phía man tộc, lúc này bọn chúng đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ta. Chỉ cần ta còn ở Thương Ngô Quận một ngày, đám mọi rợ kia đừng hòng gây loạn!
Những chuyện quận trưởng phải làm ta đã làm, quận trưởng không phải làm ta cũng làm. Xin hỏi Lâm trưởng lão, ta còn cần làm gì nữa?”
Lâm Thương Hải nhíu mày, hắn rất không thích người miệng lưỡi sắc bén như Sở Hưu.
Nhưng đúng là hắn không tiện nói gì về chuyện Hàn Giang Thành, vì như vậy tương đương với vạch áo cho người xem lưng.
Nếu là lúc Hoàng Thiên Các đang ở đỉnh phong, chuyện của Sở Hưu là lập được công lao lớn, còn bây giờ lại là chuốc lấy phiền toái lớn.
Cho nên Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, chọn lấy một ‘chỗ sai’ trong lời của Sở Hưu: “Nói khoác mà không biết ngượng! Mối loạn man tộc kia, vạn năm qua còn không giải quyết triệt để được, ngươi mới tới đây bao lâu mà dám khoác lác mình đã khống chế hoàn toàn đám man tộc kia?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không dám? Quận trưởng Thương Ngô Quận vốn phụ trách chuyện này, hôm nay ta quản lý Thương Ngô Quận, đương nhiên phải làm tới cùng.
Lâm trưởng lão có tin không, bây giờ ta bảo bộ lạc man tộc nào chết, tộc trưởng và tế ti của bộ lạc man tộc đó sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai!”
Lục Tam Kim cười lạnh một tiếng nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Bây giờ ta muốn bộ lạc Y Cách bên Nam Man bị hủy diệt, ngươi có làm được không?”
Lâm Thương Hải đã từng tới Nam Man, thậm chí còn từng giao thủ với một số cường giả man tộc. Người giao thủ với hắn khi trấn áp bạo động man tộc chính là tộc trưởng bộ lạc Y Cách, đối phương cũng là đại bộ lạc trong khu vực Nam Man.
Sở Hưu trực tiếp vung tay, nói với Từ Phùng Sơn: “Truyền lệnh cho Kha Sát, nói với hắn, trước buổi trưa ngày mai ta muốn thấy đầu của tộc trưởng và tế ti bộ lạc Y Cách trên bàn của ta.”
Tuy Từ Phùng Sơn không biết Sở Hưu làm vậy là có ý gì, nhưng hắn cũng biết Sở Hưu và Kha Sát âm thầm bố trí gì đó. Nếu Sở Hưu đã nói vậy, hắn cứ làm theo là được.
Bên phía Kha Sát cũng không biết tình hình cụ thể, dù sao Sở Hưu cũng đã ra lệnh, số bộ lạc man tộc chết dưới tay y cũng không phải một hai. Bộ lạc Y Cách cũng không quá mạnh, rất dễ giải quyết.
Hiện tại bộ lạc Hắc La chính là một thanh đao trong tay Sở Hưu, cực kỳ sắc bén, có thể nói là chuyện hủy diệt một bộ lạc như vậy thì giết người còn không lâu bằng đi đường.
Sau khi nhận được lệnh của Sở Hưu, bộ lạc Hắc La lập tức gán tội xúc phạm thần linh cho bộ lạc Y Cách, chuẩn bị ra tay tiêu diệt.
Còn trong phủ quận trưởng, Sở Hưu nói với Lâm Thương Hải: “Lâm trưởng lão có cần nghỉ ngơi một chút thôi? Cái đầu mà ngươi muốn, ngày mai mới đưa tới cơ.”
Lâm Thương Hải cười lạnh nói: “Lão phu sẽ ở đây chờ xem rốt cuộc ngươi giở trò gì.”
Sở Hưu nhún vai, cho người dâng trà, cầm một bản giảng đạo của cường giả cảnh giới Võ Tiên lên chậm rãi đọc.
Lâm Thương Hải cố chờ cả ngày, Lục Tam Kim cũng không có cách nào đành ở lại theo, xem hai người phân cao thấp.
Tới gần trưa ngày hôm sau, Lâm Thương Hải hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì Kha Sát thở hồng hộc ôm một cái hộp đi tới, mở hộp ra, bên trong là hai cái đầu man tộc, hắn hổn hển nói: “Đại nhân, đầu mà ngài muốn, đã đến.”