Lục Tam Kim vẫn không nói gì, Sở Hưu đã cười lạnh nói: “Hay cho câu ta không phải người của Hoàng Thiên Các, không ngờ ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng trong mắt các chủ vẫn chỉ là người ngoài.
Tình thế ở Thương Ngô Quận cực kỳ rối loạn, là lão các chủ đích thân mở miệng ta mới tới Thương Ngô Quận.
Kết quả như thế nào? Chỉ trong một năm ta đã bình ổn toàn bộ Thương Ngô Quận, tất cả man tộc đều nằm dưới khống chế của Hoàng Thiên Các ta.
Những năm gần đây Hoàng Thiên Các ta bị Hàn Giang Thành tùy ý ức hiếp, chịu bao uất ức? Là ta giết chết Diệp Thiên Thanh, trút giận cho Hoàng Thiên Các.
Còn có phản loạn ở Phương Lâm Quận, đây là một quận trong tay Hoàng Thiên Các ta, kết quả Lý các chủ ngươi chẳng hề quan tâm đến, thậm chí dường như còn có ý buông bỏ. Cũng là ta ra tay giúp Giải Anh Tông giải quyết phản loạn ở Phương Lâm Quận.
Ta làm nhiều chuyện như vậy, kết quả trong mắt Lý các chủ vẫn là một người ngoài ý đồ khó lường, đúng là đáng buồn, đúng là nực cười!”
Những võ giả Hoàng Thiên Các trung lập nghe Sở Hưu nói như vậy, trong lòng cũng dao động.
Đúng thật Sở Hưu là người ngoài, nói là khách khanh, nhưng khách khanh chẳng phải là người ngoài ư?
Song đại đa số mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cảm thấy Lục Tam Kim kéo Sở Hưu tới làm khách khanh là Hoàng Thiên Các của họ được lợi.
Cho dù không tính tới chuyện tỷ võ giúp Hoàng Thiên Các bọn họ chiến thắng Lăng Tiêu Tông một ván, những chuyện Sở Hưu làm sau khi gia nhập Hoàng Thiên Các bọn họ cũng rõ như ban ngày.
Bây giờ Sở Hưu công khai làm phản, Lý Vô Tướng nói Sở Hưu là phản đồ thì được, nhưng nói hắn là người ngoài lại rất quá đáng, còn khiến người ta tâm ý nguội lạnh.
Lúc này Xung Thu Thủy cũng cười ha hả nói: “Lục tiểu tử, mấy năm qua ngươi luôn giúp đỡ Lý Vô Tướng, không ít lần đối nghịch với ta.
Ngươi và ta đối nghịch, ta cũng nhiều lần nhắm vào ngươi. Nhưng bao nhiêu lần đó, ngươi có bao giờ thấy ta dùng chiêu trò gì mờ ám không?
Lập trường của chúng ta khác biệt, thật ra những chuyện khi xưa không cần phải để ý đến.
Ngươi là người mà lão các chủ lựa chọn bồi dưỡng, ta cũng vậy, cho nên thật ra chúng ta là cùng một loại người!
Hôm nay ta chỉ vì lão các chủ, chỉ vì trút giận cho mình, ta không thật sự muốn vị trí các chủ này.
Diệt trừ Lý Vô Tướng, người hành tẩu Đông Vực nhà ngươi có thể lên thượng vị sớm, trở thành các chủ!
Ngươi cũng là người được lão các chủ lựa chọn, nhưng ta thấy ngươi đáng tin cậy hơn Lý Vô Tướng nhiều.
Chỉ cần ngươi lên làm các chủ, ta sẽ dốc hết sức phụ giúp ngươi, cả đời không nhúng tay vào vị trí các chủ, làm trái lời thế này thì ta thần hình câu diệt, chết không yên lành!”
Xung Thu Thủy vừa nói xong lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Lý Vô Tướng.
Hắn công khai tuyên bố những lời này tức là không còn đường rút lại, nếu không tiếng tăm của Xung Thu Thủy trong Hoàng Thiên Các cũng rớt xuống vực thẳm, khiến cho các đệ tử không tin phục nữa.
Không ai ngờ Xung Thu Thủy mưu đồ nhiều như vậy lại không vì chức vị các chủ mà chỉ để trút giận, kéo Lý Vô Tướng xuống ngựa.
Lục Tam Kim im lặng một hồi sau đó lui lại một bước nữa: “Bây giờ ta không có tư cách kế thừa vị trí các chủ, cũng không muốn.
Nhưng dù sao Lý Vô Tướng cũng là các chủ mà lão các chủ đích thân lựa chọn, ta sẽ không phản bội lại hắn. Nhưng hôm nay ta cũng không ra tay, chỉ làm người đứng ngoài.’
Tuy Lục Tam Kim nói mình sẽ không ra tay, nhưng hắn nói những lời này đã xem như thể hiện thái độ đứng về phía Xung Thu Thủy.
Lần này tất cả những người giữ trung lập đều có người dẫn đầu, đi tới đứng sau lưng Lục Tam Kim.
Bọn họ không muốn tham gia vào tranh chấp giữa các chủ và phó các chủ, cho nên bây giờ vừa vặn giữ trung lập, bất luận cuối cùng ai thắng đều phải dùng bọn họ.
Nhưng sau khi đại đa số mọi người lựa chọn trung lập, những người chịu đứng về phía Lý Vô Tướng lại không còn bao nhiêu, thậm chí còn ít hơn phe Xung Thu Thủy.
Theo Sở Hưu thấy cách làm việc và phương pháp dùng người của Lý Vô Tướng đều rất ‘cổ hủ’, có thể nói là cứng nhắc mục nát.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần mình chiếm cứ chức vụ các chủ, vậy tất cả mọi người đều phải nghe hắn, quyền lợi của hắn đến tứ chức vị hiện tại của hắn.
Cho nên ấn tượng mà Lý Vô Tướng tạo cho mọi người chỉ là uy nghiêm, đó là uy nghiêm của các chủ Hoàng Thiên Các.
Làm vậy vốn cũng không sai, nhưng Lý Vô Tướng lại quên rốt cuộc uy nghiêm đó là ai cho hắn.
Khi hắn không ngồi trên chức vị này nữa, hoặc khi chức vị của hắn bị khiêu chiến, cũng như thời điểm hiện tại, vậy kết cục đang chờ đợi Lý Vô Tướng chính là mọi người xa lánh!
Thấy bên mình chỉ còn lưa thưa vài người, Lý Vô Tướng cười một tràng dài nói: “Tốt tốt tốt, không ngờ ta chấp chưởng Hoàng Thiên Các nhiều năm như vậy mà chỉ bồi dưỡng được một đám bất trung bất nghĩa!”
Xung Thu Thủy lạnh nhạt nói: “Trung nghĩa của bọn họ là đối với Hoàng Thiên Các chứ không phải Lý Vô Tướng nhà ngươi.
Lý Vô Tướng, bao năm qua ngươi chưa bao giờ suy nghĩ lại hay sao. Ngươi có tư cách gì để bọn họ trung thành với ngươi.”
Lý Vô Tướng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vung tay lên nói: “Xung Thu Thủy, đúng là ta không ngờ ngươi có thể tính toán nhiều như vậy, chắc ngươi đã mưu đồ ngày này rất lâu rồi phải không?
Nhưng ngươi quên điều quan trọng nhất, đó chính là thực lực!
Trước đây ta bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm hơn ngươi, cho nên mới trở thành các chủ Hoàng Thiên Các.
Tuy ta không biết ngươi lên cảnh giới này từ khi nào, nhưng ta dám khẳng định thời gian này không hề dài.
Bây giờ ngươi mới mấy trọng thiên? Nhất trọng thiên hay nhị trọng thiên?
Võ Tiên, cũng có chia mạnh yếu!”
Xung Thu Thủy híp mắt lại nói: “Ngươi cũng quên điều quan trọng nhất, từ đầu ngươi đã không bằng ta!
Nếu không có lực lượng từ Nguyên Hoàng Cảnh, ngươi tưởng ngươi có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên trước ta hay sao?
Thực lực? Hôm nay ta liều không phải chỉ có thế lực, mà còn là thực lực!”
Sau khi Xung Thu Thủy dứt lời, thân hình của hắn lay nhẹ một cái, như vượt qua không gian, trực tiếp đánh về phía Lý Vô Tướng!
Quanh người Lý Vô Tướng lấp lóe thần mang chói mắt, cũng tung quyền đánh xuống, giao đấu với quyền của Xung Thu Thủy, lập tức bộc phát ra một luồng chấn động cường đại, lực lượng quy tắc xung quanh cũng lấp lóe điên cuồng.
Cường giả Võ Tiên giao thủ tạo ra chấn động phạm vi cực lớn, mọi người ở đây lập tức biến sắc, liên tục lui lại phía sau
Lý Vô Tướng vẻ mặt kinh hãi nhìn Xung Thu Thủy: “Tứ trọng thiên! Sao lại như vậy được!
Rốt cuộc ngươi bước vào cảnh giới Võ Tiên lúc nào, làm sao lại tu luyện được tới tứ trọng thiên?”
“Muộn hơn ngươi rất nhiều! Nhưng trong lúc ngươi bận rộn tranh quyền đoạt lợi, ta vẫn luôn tu luyện.
Trong lúc ngươi bận rộn củng cố uy nghiêm các chủ đại nhân của ngươi, ta vẫn tu luyện.
Con đường võ đạo, thành tựu mới là quan trọng nhất, không phải chỉ nhìn tuổi tác!
Nơi này không thể thi triển quyền cước, còn mạo phạm lão các chủ, ra ngoài giao thủ!”