Nhận được chìa khóa Thông Thiên trên người Đường Triển, Sở Hưu cũng không hỏi Đường Triển lấy được thứ này như thế nào mà trực tiếp đưa cho hắn một cái lệnh bài, bảo Đường Triển tự tới phân đường của Côn Luân Ma Giáo ở Nam Man báo cáo. Dù sao với thực lực của Đường Triển, hắn tuyệt đối không dám có ý đồ xấu gì, có thể sống được đã là cảm tạ trời đất rồi.
Cầm chìa khóa Thông Thiên lên nhìn thoáng qua, thật ra đối với Sở Hưu hiện giờ thì thứ này đã không mấy quan trọng. Thiên Môn cẩn thận từng tí thu thập chìa khóa Thông Thiên nhưng với Sở Hưu đã không có gì thần bí.
“Ngươi muốn cái này?”
Sở Hưu quơ quơ chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ nói.
Huyết Vô Lệ hừ lạnh nói: “Muốn giết cứ giết, một đại nhân vật như ngươi sỉ nhục ta như vậy có gì thú vị à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi nghe lời ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, còn cần tự động thủ hay sao?”
Huyết Vô Lệ liếc nhìn Lục Giang Hà ở bên cạnh vừa ăn vừa xem trò vui, chỉ riêng vị này cũng đủ khắc chế hắn gắt gao.
Công pháp của bọn họ tuy giống nhau nhưng thực lực hắn tuyệt đối không bằng vị đường chủ Huyết Ma Đường năm trăm năm trước này.
“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
Huyết Vô Lệ nhìn Sở Hưu, ánh mắt khó hiểu.
Đúng như Sở Hưu đã nói, hình như lần này y không định giết chết mình.
Sở Hưu đặt chìa khóa Thông Thiên trước mặt Huyết Vô Lệ thản nhiên nói: “Làm thần tướng Thiên Môn uy phong lắm à? Cả ngày không bế quan thì đi thu thập thứ này, thậm chí nếu không có tin tức thứ này xuất hiện trên giang hồ, ngươi còn không ra khỏi Thiên Môn được.
Có muốn đổi chủ không? Làm đường chủ của Thánh Giáo ta, thống lĩnh hàng ngàn hàng vạn cao thủ Ma đạo dưới trướng, uy phong bát diện, cho dù chưởng môn đại phái gặp ngươi cũng phải khom người cúi chào. Đâu có kém gì thần tướng Thiên Môn thân đơn thế cô như này?”
Nói đoạn, Sở Hưu chỉ Lục Giang Hà nói: “Tên kia suốt ngày chỉ biết có ăn mà còn làm đường chủ Huyết Ma Đường hai đời liền, ngươi nghĩ xem, ta cho ngươi cơ hội, chẳng lẽ ngươi lại kém hơn hắn à?”
Lục Giang Hà sửng sốt, mình trêu ai ghẹo? Ăn vặt có gì không đúng?
Lúc này Huyết Vô Lệ đã bị lời nói của Sở Hưu làm cho ngây người.
Có thế nào hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại mời chào mình, mời chào một thần tướng Thiên Môn.
Huyết Vô Lệ không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn còn rất thông minh.
Một người có thể trổ tài trong xếp hạng thần tướng, hoặc có thực lực, hoặc có đầu óc, không có cái gì thì chỉ có thể làm bàn đạp.
Liên tưởng tới quan hệ giữa Sở Hưu và Thiên Môn, hắn lập tức hiểu ý Sở Hưu.
“Định bảo ta làm gián điệp trong Thiên Môn?”
Sở Hưu gật đầu nói: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, không cần nhiều lời.
Công pháp tu luyện của ngươi có liên quan tới huyết mạch, chắc ngươi cũng biết Huyết Thần Ma Công.
Để Lục Giang Hà lưu lại Huyết Thần Ấn của Huyết Thần Ma Công trong cơ thể ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời, Huyết Thần Ấn sẽ không bộc phát, ngày mà ngươi trở thành đường chủ của Thánh Giáo ta, Huyết Thần Ấn cũng sẽ giải trừ.”
Nhìn Sở Hưu, Huyết Vô Lệ mỉm cười quái dị: “Sở Hưu ơi là Sở Hưu, ta thật không ngờ ngươi lại to gan như vậy.
Bao năm qua trên giang hồ không mấy ai nảy sinh ý đồ với thần tướng Thiên Môn, ngươi lại định thu mua ta làm gián điệp, đúng là sáng tạo.
Nhưng đáng tiếc, ngươi nghĩ sai rồi, điều này vốn là không thể.”
Sở Hưu nheo mắt nhìn Huyết Vô Lệ, nhíu mày nói: “Tuy đây là lần đầu tiên ngươi xuất hiện trên giang hồ, nhưng trên tay ta có tài liệu mà Phong Mãn Lâu thu thập được, liên quan tới hành động của ngươi dọc đường này.
Căn cứ theo những gì tài liệu thể hiện, ngươi không phải người không sợ chết, cho dù ngươi có trung thành với Thiên Môn nhưng chắc ngươi cũng biết thật ra trên đời này có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết. Mà ngươi cũng biết, không phải ta đang hù dọa ngươi.”
Huyết Vô Lệ nhìn đôi mắt không chút tình cảm của Sở Hưu, đột nhiên run rẩy.
là kẻ thù của Thiên Môn, trong Thiên Môn có không ít tài liệu về Sở Hưu, cho nên hắn biết Sở Hưu là ai.
Đủ hung ác, đủ độc, đủ quyết liệt. Bây giờ hắn rơi vào tay Sở Hưu, Sở Hưu có làm chuyện gì cũng không kỳ quái.
Nhưng Huyết Vô Lệ chỉ lộ ra biểu cảm còn khó còn hơn khóc: “Cho dù ngươi có tra tấn ta sống không bằng chết cũng vô dụng. võ giả Thiên Môn vốn không thể phản bội được!”
Đương nhiên Huyết Vô Lệ sợ chết, hắn là thần tướng Thiên Môn nhưng cũng là người, đã là người thì không mấy ai không sợ chết.
Hơn nữa hắn cũng không trung thành với Thiên Môn cho lắm, dù sao Thiên Môn chỉ tạo cho hắn hai loại ấn tượng, một là không ngừng chém giết, hai là làm việc cho Thiên Môn.
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu không khỏi cau mày nói: “Trong chuyện này có ẩn tình gì?”
Huyết Vô Lệ cười khổ chỉ vào đầu của mình: “Các ngươi chỉ biết các đời Thiên Môn đều có Cửu Đại Thần Tướng, nhưng lại rất ít người biết bên dưới Thiên Môn có tới vài ngàn võ giả được nuôi dưỡng trong bí cảnh.
Những võ giả này được đưa vào Thiên Môn từ nhỏ, bị đặt trong bí cảnh chém giết, trong ngàn người cũng chưa chắc có một người trổ hết tài năng trở thành thần tướng Thiên Môn.
Bao năm qua, tông môn nào cũng có phản đồ, tông môn nào cũng có vài người làm loạn, nhưng chỉ Thiên Môn không có, các ngươi biết vì sao không? Vì từ ngày đầu tiên chúng ta bước vào Thiên Môn, mạng của chúng ta đã không thuộc về chính chúng ta!
Từ khoảnh khắc bước vào Thiên Môn, Thiên Môn đã bố trí dấu ấn tinh thần trong đầu chúng ta.
Dấu ấn tinh thần đó khiến chúng ta vốn không thể làm bất cứ chuyện gì tổn hại tới Thiên Môn, bằng không đầu sẽ đau như muốn nứt, thậm chí nguyên thần tiêu tán.
Hơn nữa dấu ấn tinh thần đó kết nối với một đại trận thượng cổ của Thiên Môn, nghe nói trung tâm của đại trận này là đại não của một hung thú thượng cổ.
Chỉ cần ở trong thế giới này, nếu bóc dấu ấn tinh thần sẽ bị người của thần tướng Thiên Môn phát hiện ngay lập tức, liệt vào phản nghịch, truy sát đến chết.
Ngoài ra, sau khi trở thành thần tướng Thiên Môn chúng ta cũng phải dâng tâm đầu huyết và một luồng nguyên thần lên, chế thành hồn đăng.
Hồn đăng có thể biết trạng thái của thần tướng Thiên Môn, người chết đèn tắt, thậm chí còn có thể kết hợp với thuật bói toán thiên cơ, biết địa điểm người chết, biết bị ai giết.
Các ngươi muốn lưu lại ấn ký trên người ta để uy hiếp cũng không có tác dụng, chỉ cần hồn đăng vẫn còn, ấn ký mà các ngươi bố trí sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó ta có về Thiên Môn cũng chỉ có đường chết.
Kế hoạch của các ngươi sẽ không thành công, chết sớm chết muộn gì cũng là chết, chẳng bằng bây giờ các ngươi cho ta thống khoái đi!”
Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Sở Hưu và Lục Giang Hà đều kinh ngạc.
Thiên Môn làm vậy khác nào khống chế đệ tử nhà mình tới cực hạn.
Chẳng trách bao năm qua chưa một ai nghe nói có võ giả Thiên Môn làm phản, hay bị ruồng bỏ, vì bọn họ vốn không có cơ hội làm vậy.