Lục Tam Kim hừ lạnh một tiếng nói: “Kỳ Vô Hận, Hàn Giang Thành các ngươi cố ý tới đây thị uy với chúng ta đấy à?
Có gan sao lúc trước các ngươi không diệt Hoàng Thiên Các chúng ta đi? Chỉ ở đấy chơi miệng lưỡi thì có ý nghĩa gì?”
Kỳ Vô Hận lạnh nhạt nói: “Không bị Hàn Giang Thành chúng ta tiêu diệt các ngươi còn thấy vinh quang lắm à?
Nếu Hoàng Thiên Các các ngươi muốn diệt môn đến vậy thì không cần phải lo, ngày đó sẽ không xa đâu.”
Lần trước Diệp Duy Không đích thân tới Hoàng Thiên Các đánh một trận với Xung Thu Thủy, có thể nói hai bên đã hoàn toàn trở mặt, cho nên lúc này không cần cố kỵ gì nữa.
Kỳ Vô Hận lại nhìn Sở Hưu một chút, lắc đầu lạnh nhạt nói: ‘Sở Hưu, thực lực và thiên phú của ngươi đúng là cường đại, nhưng đáng tiếc ngươi chọn sai người lại đi sai đường. Không nhanh nhanh chóng chóng trở lại chỗ sư tôn ngươi tu luyện đi, không khéo không đi được nữa đâu.
Trước đây Hàn Giang Thành ta từng mời ngươi gia nhập, đáng tiếc ngươi lại cự tuyệt. Bây giờ Hàn Giang Thành ta cũng có một vị truyền nhân của Cổ Tôn trợ giúp.”
Nói đoạn, Kỳ Vô Hận chỉ vị võ giả mặc áo lục bên cạnh nói: “Vị này chính là đệ tử của Cổ Tôn Lăng Thiên Kiếm Tôn - Vũ Văn Phục, chắc các vị từng nghe danh Lăng Thiên Kiếm Tôn rồi chứ?”
Sắc mặt Lục Tam Kim cực kỳ nghiêm nghị, sắc mặt Sở Hưu cũng nghiêm nghị nhưng đương nhiên là giả vờ.
Tuy y đã tìm hiểu một số tài liệu về Đại La Thiên, nhưng xưa nay Cổ Tôn vốn rất thần bí, làm sao y biết Lăng Thiên Kiếm Tôn bỏ đi này là thứ gì? Cho nên chỉ có thể giả vờ nghiêm nghị.
Ngay lúc hai bên giằng co, bầu không khí nặng nề tới cực điểm, một âm thanh lạnh lùng uy nghiêm vang lên: “Hai vị, đây không phải nơi các ngươi giải quyết ân oán cá nhân, liệu có thể nể mặt Lăng Tiêu Tông ta, đừng động thủ ở đây?”
Một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu bạc, tướng mạo uy nghiêm đi tới. Khí tức quanh người hắn ngưng thực cường đại, rõ ràng là một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.
Người này chính là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông. Có Lăng Tiêu Tông nhúng tay, bọn họ cũng không phải người không biết điều, đều tự hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi.
lần này Lăng Tiêu Tông tổ chức lễ mừng dựng tông lớn hơn lần tỷ võ giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các lúc trước nhiều. Dù sao lần trước không phải chuyện tốt, hai phái giải quyết ân oán cá nhân, bầu không khí khá nặng nề.
Lần này tuy các đại phái ở Đông Vực cũng có minh tranh ám đấu nhưng ít nhất cũng tốt hơn bầu không khí lần trước một chút.
Lục Tam Kim vẻ mặt rầu rĩ nói: “Không ngờ Hàn Giang Thành lại lôi kéo được một vị truyền nhân của Cổ Tôn, hơn nữa còn là tên Vũ Văn Phục này, đúng là khó đối phó.”
“Tên Vũ Văn Phục này khó đối phó lắm à?” Lục Giang Hà ở bên cạnh hỏi.
Hắn vẫn còn ghi thù gã áo xanh vừa rồi đã ra tay với mình.
“Đều là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc Sở huynh hiểu rất rõ về hắn?” Lục Tam Kim quay sang hỏi Sở Hưu.
Sở Hưu ho khan một tiếng rồi lắc đầu nói: “Cái này thì ta không hiểu lắm. Ngươi cũng biết đấy, phần lớn thời gian ta chỉ tu luyện, thật sự không để tâm tới mấy tin tức linh tinh trên giang hồ.”
Lục Tam Kim thở dài một tiếng nói: “Vũ Văn Phục đã bước vào giang hồ nhiều năm, sớm hơn Sở huynh nhiều. Chỉ có điều phần lớn thời gian hắn vẫn qua lại ở Nam Vực, dù sao tông môn kiếm đạo cường nhất thiên hạ đương thời, Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực.
Xưa nay võ giả trong chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn tính cách bá đạo ngạo mạn, hơn nữa kiếm đạo mà bọn họ tu luyện cũng cực kỳ bá đạo, thích tìm cường giả thử kiếm. Mấy năm nay tại Nam Vực, số người thua dưới kiếm của hắn đã không ít.
Nghe nói trong số Cổ Tôn, Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà khá có danh tiếng, không ít truyền nhân của Cổ Tôn nể mặt Tinh Hà Tán Nhân. Hàn Giang Thành mời được Vũ Văn Phục cũng không có gì là lạ.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đừng lo, dù sao Hoàng Thiên Các đã thành ra như vậy rồi, thêm một Vũ Văn Phục với bớt một Vũ Văn Phục cũng không có gì khác biệt.”
Lục Tam Kim sắc mặt quái dị nhìn Sở Hưu, tuy giọng điệu của y là an ủi, nhưng sao nghe cứ như vò mẻ không sợ bị sứt?
Đám người ở lại vị trí mà Lăng Tiêu Tông bố trí năm ngày, để tránh gây phiền toái năm ngày này họ không ra ngoài. Mãi tới năm ngày sau, lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông mới chính thức bắt đầu.
Lễ mừng dựng tông được cử hành tại vị trí tổ chức tỷ võ giữa Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nhưng lúc này quảng trường đã được bố trí chỗ ngồi.
Trong lễ mừng dựng tông này, tam đại Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đều lộ diện.
Ngoài tông chủ đời trước Tần Bách Nguyên là Đấu Chiến Thần Quân - Lệnh Hồ Tiên Sơn phụ trách thủ vệ Lăng Tiêu Môn, còn có tông chủ thế hệ này của Lăng Tiêu Tông, Cửu Long Thần Quân - Phương Ứng Long.
Nhìn bề ngoài thì Phương Ứng Long là một người trung niên tướng mạo nho nhã, trông như một tiên sinh dạy học. Đương nhiên cái này là không để ý tới bộ áo cẩm bào màu bạc thêu chín con bàn long hắn.
Sở Hưu đã đọc một chút tư liệu về Phương Ứng Long, vị này cũng cực kỳ hung hãn, có nói là cường giả đệ nhất Đông Vực cũng không quá dáng.
Thực lực của Diệp Duy Không chỉ đạt tới cảnh giới Võ Tiên thất trọng thiên, còn Phương Ứng Long lại là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên bát trọng thiên.
Chỉ cần Phương Ứng Long còn tại vị một ngày, Lăng Tiêu Tông có thể giữ được địa vị như hiện tại.
Lễ mừng dựng tông được tổ chức, các thế lực Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực cho dù không đến cũng sẽ đưa quà tới.
Ngày thường thì Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành có một số xung đột với Lăng Tiêu Tông, nhưng lúc này cũng ngoan ngoãn tới dự lễ.
Nhìn thoáng qua Lục Tam Kim, Sở Hưu khẽ lắc đầu, bây giờ đúng là Hoàng Thiên Các đang tương đối nguy hiểm.
Lăng Tiêu Tông có thực lực, Tần Bách Nguyên già rồi nhưng Lệnh Hồ Tiên Sơn và Phương Ứng Long còn đang tráng niên, chưa tới giai đoạn khí huyết suy bại, có thể bảo vệ một thế hệ của Lăng Tiêu Tông cho tới khi bồi dưỡng được người thừa kế đời tiếp theo.
Hàn Giang Thành có cường giả như Diệp Duy Không, hơn nữa địa phận của họ nhỏ nên tác phong bá đạo, dám đánh dám liều, môn hạ đệ tử cũng không kém.
Chỉ có Hoàng Thiên Các, bây giờ chỉ còn Xung Thu Thủy là có thể đưa ra, không đề cập tới Lục Tam Kim và Sở Hưu thì trong tất cả các trưởng lão chấp sự và quận trưởng Hoàng Thiên Các, hầu như không có cường giả nào nổi bật, phải dựa vào căn cơ năm xưa mới có thể chống cự.
Cứ tiếp tục như vậy, một khi Hoàng Thiên Các có bất trắc gì, rất dễ khiến toàn bộ Hoàng Thiên Các sụp đổ.
Sở Hưu còn đang suy nghĩ miên man, lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông đã bắt đầu.
Thật ra cũng không có gì mới mẻ, đã nhiều năm, quy trình cũng định sẵn.
Đơn giản là Phương Ứng Long làm tông chủ đứng ra nói vài lời, tế bái tổ tiên một chút, cử hành nghi thức lễ bãi rườm rà. Một canh giờ sau là tới ca cơ ca vũ lên biểu diễn, sau đó bắt đầu dọn thức ăn.
Cứ tiếp tục như vậy tới chạng vạng, Lục Giang Hà và Lục Tam Kim bàn tán sôi nổi, bình luận vũ nữ nào tướng mạo tư sắc ra sao, Sở Hưu lại không có tâm trạng như vậy.
Mãi tới khi mọi người gần ăn xong Tần Bách Nguyên mới cười ha hả nói: “Hôm nay anh tài tuấn kiệt các phái tới đây đông đảo như vậy, Lăng Tiêu Tông ta không có chuẩn bị gì, chẳng bằng cứ theo quy củ cũ, đánh cược võ đạo.
Bất luận thắng thua, mọi võ giả tham gia đều nhận được một phần quà mà Lăng Tiêu Tông ta chuẩn bị, cam đoan không khiến chư vị chịu thiệt!”