Chiêu này của Vệ Hàn Sơn rõ là hại người không lợi mình, hại chính là Sở Hưu, còn chính hắn chẳng có lợi lộc gì.
Cố Giang Lưu lại trực tiếp gật đầu nói: “Được, cứ làm thế đi.”
Nói xong Cố Giang Lưu trực tiếp vung tay, mang theo đám võ giả Kiếm Vương Thành lên đường.
Sau khi đám người đi khỏi, Sở Hưu nhìn Vệ Hàn Sơn lạnh lùng nói: “Vệ Hàn Sơn, ngươi phá hỏng quy củ! ân oán nội bộ Quan Trung Hình Đường ngươi lại nhất định dùng người ngoài đến giải quyết, đây không phải thói quen tốt lành gì đâu.”
Vệ Hàn Sơn hừ lạnh nói: “Sở Hưu, nhờ ơn ngươi mà Thần Châu Phủ ta khổ sở kinh doanh mấy năm bị lấy mất, ta còn lo quy với củ cái gì?
Chuyện hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi, đừng tưởng móc nối được với Ngụy đại nhân là không ai động được vào ngươi. Đất Quan Tây này nước sâu lắm đấy! Sớm muộn gì cũng có ngày Sở Hưu ngươi phải khóc!”
Sau khi nói xong Vệ Hàn Sơn trực tiếp quay người rời đi. Nhưng hắn không biết lúc này ánh mắt Sở Hưu nhìn về phía hắn đã mang theo ánh lạnh tĩnh mịch.
“Lão Đỗ, tên Vệ Hàn Sơn này có lai lịch gì? Hắn dựa vào đâu mà dám nói với ta như vậy?” Sở Hưu hỏi Đỗ Quảng Trọng bên cạnh.
Y có cảm giác Vệ Hàn Sơn hôm nay có vẻ rất mạnh mẽ tự tin.
Trước mắt Sở Hưu đã triệt để ngồi vững trên vị trí tuần sát sứ, cũng đã thăm dò được tính cách thái độ của Ngụy Cửu Đoan. Người này cay nghiệt bạc tình nhưng lại tham lam vô độ, chỉ cần Sở Hưu mang tới lợi ích cho hắn, Ngụy Cửu Đoan sẽ ra tay bảo vệ Sở Hưu.
Cũng như Vệ Hàn Sơn trước đó, khi Sở Hưu chưa tới Quan Tây, người mang nhiều lợi ích nhất cho Ngụy Cửu Đoan chính là Vệ Hàn Sơn, cho nên trong số những tuần sát sứ hắn được sủng ái nhất.
Còn giờ người này lại đổi thành Sở Hưu, cho nên trước khi có ai xuất hiện mang nhiều lợi ích hon cho Ngụy Cửu Đoan, không ai thay thế được vị trí của Sở Hưu.
Đỗ Quảng Trọng do dự một chút rồi nói: “Thuộc hạ ngược lại từng nghe một tin đồn, Vệ Hàn Sơn chính là con tư sinh của Cửu Nguyên Vệ gia, còn là xuất thân chi phụ. Do ban đầu không được Vệ gia coi trọng nên mới đến Quan Trung Hình Đường. Hơn nữa nghe nói Vệ Hàn Sơn có được địa vị hiện tại cũng nhờ Vệ gia ở Cửu Nguyên âm thầm ủng hộ.
Giờ Vệ Hàn Sơn chịu thiệt dưới tay đại nhân, có phải tên Vệ Hàn Sơn này quay lại nhờ Vệ gia giúp đỡ, được cam đoan gì nên mới tự tin như vậy không?”
“Cửu Nguyên Vệ gia?” Sở Hưu nghi hoặc một chút, hắn quả thật chưa từng nghe nói về gia tộc này. Có điều Sở Hưu cũng loáng thoáng nghe được Vệ Hàn Sơn có chút quan hệ trong giới võ lâm Quan Tây.
Đỗ Quảng Trọng giải thích: “Vệ gia ở Cửu Nguyên chính là đại tộc vắt ngang cả Quan Tây cùng Quan Đông, nằm trên đất Cửu Nguyên giao giới hai vùng. Gia chủ Vệ gia có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, đặt trên cả Quan Trung cũng có chút đanh tiếng.”
Cửu Nguyên Vệ gia có thể đặt thêm tên địa bàn trước tên gia tộc cũng là minh chứng cho thế lực Vệ gia, đây cũng là một thói quen trên giang hồ.
Tỉ như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Phiêu Tuyết Thành độc bá nơi Cực Bắc nên mới được gọi là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Tây Mạc Kiếm Vương Thành cũng tương tự như vậy.
Còn những gia tộc nhỏ như ở Kiến Châu Phủ ví dụ như Tề Thành Giang gia, Vấn Thành Cao gia, tất cả đều chỉ có thể lấy thành trì của mình để đặt tên, không thế lực nào dám nói mình là Kiến Châu cái gì gia.
Cửu Nguyên Vệ gia có thể dùng cả Cửu Nguyên Phủ để đặt tên cũng tức là trong Cửu Nguyên Phủ một mình Vệ gia độc bá.
Sở Hưu nhướn mày, nếu sau lưng Vệ Hàn Sơn thật sự là Cửu Nguyên Vệ gia, vậy Vệ gia này thật sự không phải hạng xoàng, ngược lại rất biết cách chơi.
Những thế lực võ lâm khác khi đối mặt với Quan Trung Hình Đường thường lựa chọn kháng cự và cẩn trọng.
Còn Vệ gia này lại lựa chọn nâng đỡ một đứa con tư sinh tiến vào nội bộ Quan Trung Hình Đường, bọn họ định bồi dưỡng thế lực cho mình?
Trước mắt Vệ Hàn Sơn vẫn chỉ là tuần sát sứ bình thường, địa vị còn cách Cửu Nguyên Vệ gia quá xa. Có điều nếu không có Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn là tuần sát sứ trẻ tuổi nhất tại Quan Tây này, tương lai nếu hắn có thể làm tới chưởng hình quan hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, vậy sẽ có tác dụng lớn hơn nhiều.
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, Vệ gia sợ là không thấy được ngày đó!
“Lão Đỗ ngươi âm thầm phân phó một số tâm phúc đi điều tra động tĩnh đám Quỷ Vương Tông kia. Nhớ kỹ, chỉ được điều tra động tĩnh chứ không được đánh rắn động cỏ. Chỉ cần phát hiện tung tích của đối phương lập tức quay lại báo vị trí cho ta.” Sở Hưu trầm giọng nói.
Đỗ Quảng Trọng gật nhẹ đầu, không hỏi nhiều.
Hắn đã làm việc dưới trướng Sở Hưu một thời gian, cũng đã biết phong cách hành sự của Sở Hưu, chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình.
Giờ nếu Sở Hưu đã giao nhiệm vụ cho hắn, vậy hắn chỉ cần làm tốt nhiệm vụ là được, những chuyện khác không cần biết, sẽ không tốt cho mình.
Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị hành động, bên phía Kiếm Vương Thành đã động thủ.
Với thực lực Kiếm Vương Thành bọn họ căn bản không để những thế lực nhỏ bản xứ trong mắt, trực tiếp phái một đệ tử tới thông báo bắt bọn họ lập tức phái người phong tỏa thành trì, đồng thời điều tra toàn thành.
Hành động bá đạo này lập tức khiến các thế lực võ lâm xôn xao, nhưng bọn họ không dám phản kháng.
Cho nên sau khi phong tỏa thành trì một ngày, các thế lực võ lâm thấy không ổn lập tức liên hợp lại tới tìm Sở Hưu.
Bọn họ không thể trêu tới Kiếm Vương Thành nhưng nơi này là Quan Trung, Quan Trung của Quan Trung Hình Đường. Bọn họ không trêu được nhưng Quan Trung Hình Đường chắc chắn phải khác chứ?
Hai ngày sau, người của chín thế lực lớn đất Kiến Châu tề tụ tại đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, chờ Sở Hưu tới.
Mặc dù những thế lực võ lâm Kiến Châu Phủ đều cho thấy sẽ thần phục Sở Hưu, nhưng bọn họ vẫn không muốn giao tiếp nhiều với y. Cho nên nếu không có việc gì đám người này tuyệt đối không tới đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ này, đây là lần đầu bọn họ tập trung đầy đủ như vậy ở đây.
Đám người ngồi trong đại sảnh, sắc mặt lo lắng, nửa khắc sau Sở Hưu mới chậm rãi ung dung bước vào, thoải mái nhàn nhã bưng một chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm.
Quan hệ giữa lão tổ La gia cùng Sở Hưu coi như không tệ, hai bên hợp tác cũng nhiều nhất, thấy thế hắn vội vàng nói: “Sở đại nhân nghe ta nói này, ngài còn thời gian nhàn rỗi ngồi đây uống trà cơ à. Đám người Kiếm Vương Thành kia làm loạn cả Kiến Châu Phủ chúng ta lên rồi, ngài định mặc kệ đấy à?”
Sở Hưu đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Các ngươi bảo ta quản thế nào được đây? Các ngươi cũng nghe thái độ của Ngụy Cửu Đoan đại nhân rồi đấy, tuần sát sứ ta đây còn phải phối hợp với người ta, làm sao quản được đám người đó?”
Lão tổ La gia than thở: “Vậy phải làm sao đây, đám người đó cứ phá đám như vậy, chuyện làm ăn của chúng ta vừa khởi sắc chưa được bao lâu đã uổng phí hết cả.”
Những người khác ai cũng lộ vẻ tức giận, có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Ta không quản được nhưng các ngươi có thể phản kháng cơ mà. Người của Kiếm Vương Thành bảo các ngươi phong tỏa thành trì thì các ngươi đi phong tỏa, bảo các ngươi tìm người thì các ngươi đi tìm. Tới ta hạ lệnh các ngươi còn không làm việc nhanh nhẹn như vậy, chẳng lẽ các ngươi nhất định phải nghe lời Kiếm Vương Thành?”
Lão tổ La gia cười khổ nói: “Nhưng Kiếm Vương Thành dù sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mấy gia tộc nhỏ chúng tôi làm sao đắc tội nổi?”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngũ Đại Kiếm Phái thì đã sao? Đừng quên nơi này là Quan Trung chứ không phải Tây Mạc của Kiếm Vương Thành bọn chúng.
Các người cũng đừng quên Kiếm Vương Thành là tông môn chính đạo, mặc dù hành xử bá đạo nhưng thanh danh vẫn đó. Các người không nghe lệnh Kiếm Vương Thành chẳng lẽ Kiếm Vương Thành dám diệt các người hay sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng Kiếm Vương Thành có làm vậy hay không bọn họ không biết, nhưng Sở Hưu Sở đại nhân ngươi lại từng làm rồi.
Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường chẳng phải vì không nghe lệnh ngươi nên mới bị ngươi diệt môn à?
Hơn nữa Sở Hưu hành động như vậy có vẻ như cố đấm ăn xôi, quả thật rất giống lưu manh.
Gặp phải loại tông môn chính đạo như Kiếm Vương Thành bọn họ mới dám làm vậy, nếu đụng phải đám người Ma đạo hoặc loại tâm địa tàn độc không cố kỵ điều gì như Sở Hưu, làm vậy chẳng khác nào tự sát.
Lão tổ La gia thận trọng nói: “Sở đại nhân, ý ngài là chúng ta chống đối lại Kiếm Vương Thành, không nghe lệnh họ nữa? Nhưng vạn nhất Kiếm Vương Thành ra tay với chúng ta thì sao?”
Sở Hưu đứng dậy lạnh lùng nói: “Các ngươi là thế lực võ lâm Quan Trung, đều được Quan Trung Hình Đường ta che chở. Nếu Kiếm Vương Thành thật sự dám ra tay với các ngươi, chẳng lẽ ta lại khoanh tay đứng nhìn?
Ngụy Cửu Đoan đại nhân đã từng nói, mặc dù phân bộ Quan Tây chúng ta phải phối hợp với Kiếm Vương Thành nhưng không nghĩa là Kiếm Vương Thành có thể làm loạn tại đây.
Các ngươi yên tâm, nếu Kiếm Vương Thành thật sự dám động thủ với các ngươi, đó là gây hấn với uy nghiêm của Quan Trung Hình Đường, đến lúc đó Ngụy Cửu Đoan đại nhân cũng chẳng đè ép nổi chuyện này, chắc chắn sẽ kinh động tới bên tổng đường.”
Thấy bọn lão tổ La gia còn do dự, Sở Hưu hừ lạnh nói: “Dù sao ta cũng đưa ý tưởng cho các ngươi rồi, có làm theo không là chuyện của các ngươi.
Đám người Kiếm Vương Thành này làm rối loạn chuyện làm ăn của mọi người, ta chỉ tốn thất có hai thành mà thôi, còn các ngươi lại mất toàn bộ.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lão tổ La gia cắn răng lên tiếng đầu tiên: “Được, chuyện này cứ làm theo cách Sở đại nhân ngài nói!”
Trước kia lão tổ La gia làm việc luôn cẩn thận quá mức, mọi thứ đều không tranh thứ nhất thứ hai, chỉ muốn làm thứ ba thứ tư.
Nhưng từ sau lần gia nhập dưới trướng Sở Hưu nếm được mùi ngon, hắn cũng thay đổi cách nghĩ, kể đầu tiên hạ thủ lợi ích cũng lớn tới kinh người.
Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Xin chư vị yên tâm, ta sẽ không để đám người Kiếm Vương Thành làm loạn ở đây đâu. Nếu không bảo vệ được cả địa bản của mình, vậy tuần sát sứ ta đây chẳng phải quá kém cỏi ư?”
Những thế lực võ lâm còn lại chắp tay rời khỏi, chuẩn bị làm theo lời Sở Hưu.
Lão tổ La gia là người đầu tiên hành động. Lúc này trong La Thành, do lão tổ La gia đã tới Kiến Châu Phủ họp bàn cho nên người quản lý La gia chính là La Song Toàn. Lúc này hắn đang phối hợp với người của Kiếm Vương Thành phong tỏa thành trì tìm kiếm khắp nơi.
Sau khi lão tổ La gia trở về, trực tiếp nói với La Song Toàn: “Nói cho mọi người mở cửa thành ra cho ta. Gọi tất cả tộc nhân bên ngoài về!”
Thằng vua thua thằng liều