Đòn thế này dẫu là Lã Ôn Hầu phục sinh cũng không thể thi triển được thần vận như Lã Phụng Tiên. Có lẽ lực lượng của Lã Ôn Hầu mạnh hơn, nhưng thần vận của đòn này lại là của riêng Lã Phụng Tiên.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Hòa thượng Long Đồ bị chiêu kích này quất bay, phật quang quanh người tan vỡ, một bên vai đã hóa thành tro bụi, thân thể cũng đầy vết rách.
Lục Giang Hà cười khà khà hai tiếng: “Phượng Tiên tiểu tử lưu thủ đã, giáo chủ đã nói phải giữ lại người sống.
Hòa thượng Long Đồ, chúng ta cũng nên tính lại món nợ năm xưa, đợi xem bản tôn trừng trị ngươi như thế nào!”
Hòa thượng Long Đồ hừ lạnh nói: “Lục Giang Hà, tên hề nhà ngươi cũng đòi bắt ta. Ngươi xứng sao?
Ngày trước trong Côn Luân Ma Giáo, ngươi chỉ là trò hề mà thôi, xuất thân thủy tặc, thân phận đê hèn, còn tự xưng là đệ ngũ ma tôn, đúng là không tự biết mình!
Bị phong ấn năm trăm năm mà ngươi vẫn y hệt như vậy, nghe nói ngươi từng ái mộ Hồng Liên Ma Tôn? Ha ha, đúng là nực cười!”
Câu này vừa nói xong, nụ cười trên mặt Lục Giang Hà dần dần biến mất, hóa thành cực kỳ âm trầm, cực kỳ đáng sợ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn bầu không khí trong Nguyên Thủy Ma Quật.
“ĐCM nhà ngươi!”
Ngay sau đó, Lục Giang Hà nổi giận hét lớn một tiếng, vô số khí huyết và ma khí xoay quanh hắn, tạo thành một mũi thương xoắn ốc đỏ thẫm, lao đi với tốc độ mà đám người Ngụy Thư Nhai cũng không phản ứng kịp, trực tiếp xuyên qua hư không, xé rách mọi quy tắc, xuyên thủng người hòa thượng Long Đồ!
Nhìn vết thương tràn ngập khí huyết và ma khí trước ngực, hòa thượng Long Đồ không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Lục Giang Hà, dường như không muốn thừa nhận mình lại chết trong tay một tên hề như vậy.
Lục Giang Hà đột nhiên bộc phát chiêu này thậm chí không kém hơn đòn thế với lực lượng cực hạn của Lã Phụng Tiên, hơn nữa tốc độ cực nhanh, trực tiếp xé rách không gian thời gian, càng khủng khiếp.
Ánh mắt Mai Khinh Liên nhìn về phía Lục Giang Hà cũng thay đổi, cô quyết định từ nay trở đi không chế giễu Lục Giang Hà nữa.
Trước đó trong Côn Luân Ma Giáo, tuy thân phận của Lục Giang Hà rất cao, năm trăm năm trước đã là đường chủ của Côn Luân Ma Giáo, nhưng tính cách của hắn khiến người khác khó mà tôn kính nổi. Cho nên Mai Khinh Liên cũng hay trêu chọc hắn.
Nhưng vừa rồi Lục Giang Hà nổi giận bộc phát khiến bọn họ thấy được một Lục Giang Hà bất đồng.
Lục Giang Hà cũng là người tự có giới hạn, ngày bình thường hắn thường xuyên nói những lời khó nghe và thiếu đứng đắn, nhưng một khi có người chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn lập tức bộc phát, đây mới thật là Huyết Hải Ma Tôn!
Ngay lúc mọi người im lặng không nói gì, Lục Giang Hà đột nhiên vỗ đùi: “Mẹ nó! Sao tên này chịu đòn kém thế, mới đó đã chết rồi? Giáo chủ muốn người sống cơ mà, mất xừ nó công lao rồi!”
Mọi người nhìn về phía Lục Giang Hà, khẽ lắc đầu, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Lúc này bên phía Sở Hưu, Mộ Bạch Sương và Nguyên Thần dốc toàn lực xuất thủ, uy thế cũng khá kinh người, cho nên hòa thượng Long Đồ mới tự tin như vậy.
Nhưng nghênh đón thế công của hai người, con mắt thứ ba của Sở Hưu lại tỏa ra thần quang chói mắt, lực lượng âm dương quấn lấy nhau, sau đó Sở Hưu chắp tay trước ngực ép tới, thiên thanh địa trọc, như tạo thành một cối xay nghiền nát tất cả. Toàn bộ thiên địa đều bao phủ lấy Mộ Bạch Sương và Nguyên Thần!
Kiếm gãy trong tay Mộ Bạch Sương lập tức lóe lên phong mang vô tận, cho dù là thiên địa tương hợp cũng muốn chém tan thiên địa này.
Hai sừng đại diện cho lực lượng âm dương trên đầu Nguyên Thần lại tăng cường thêm lực lượng âm dương, bảo vệ bản thân, chống lại lực lượng của cối xay âm dương này.
Toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật vang lên tiếng chấn động ầm ầm, hơn nữa lần này lực lượng âm dương không còn cân bằng, vì ở trong Nguyên Thủy Ma Quật nên lực lượng thuộc tính âm rõ ràng lớn hơn lực lượng thuộc tính dương nhiều, trực tiếp ép cả hai xuống đất.
Nhưng không đợi bọn họ thở phào vì chống được đòn này, hai tay Sở Hưu lại như ôm tròn, lực lượng nóng rực diễn hóa.
Mảnh vỡ lực lượng âm dương rải rác trong không gian được điều động, tất cả đều hóa thành lực lượng hỗn độn, giam cầm bọn họ vào trong, không ngừng thiêu đốt.
Tạo Hóa Hồng Lô!
Âm dương chia cắt, tái diễn hỗn độn.
Dưới tác dụng của lực lượng này, Mộ Bạch Sương đã hoàn toàn không thể đối phó nổi, ngược lại bộc phát toàn bộ kiếm khí xung quanh để bảo hộ bản thân.
Nguyên Thần thì giơ bốn tay ra đồng thời kết ấn, thậm chí khiến hai sừng của mình xuất hiện vết rách, chất lỏng màu trắng đen chảy ra, hóa thành lực lượng âm dương cực hạn phòng hộ quanh người, triệt tiêu lực lượng của Tạo Hóa Hồng Lô.
“Ngươi còn muốn chúng ta chống cự tới bao giờ?”
Mộ Bạch Sương quát lên với Lâu Na Già.
Sau khi Mộ Bạch Sương dứt lời, rốt cuộc Lâu Na Già cũng ra tay, hay nên nói là rốt cuộc hắn cũng có thể ra tay.
Hoa sen màu vàng nở rộ, lực lượng cường đại lan tràn, chính giữa cánh tay là thân hình Lâu Na Già, nhưng lúc này hắn được bao phủ trong ánh sáng vàng kim, như đại thần Brahma trong truyền thuyết.
Sinh cơ tạo hóa lập tức chiếu rọi toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật, lực lượng này mạnh mẽ tới mức cải biến ma khí bản nguyên trong Nguyên Thủy Ma Quật, mở ra một vùng đất tịnh thổ!
Thu hồi lực lượng Tạo Hóa Hồng Lô, con mắt thứ ba của Sở Hưu ngưng tụ toàn bộ lực lượng bản nguyên ma đạo.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật, tất cả đều như sống lại, vô số ma ảnh gầm thét bay từ khắp nơi tới, đánh về phía khu vực tịnh thổ mà Lâu Na Già vừa mở, muốn phá hủy chút ánh sáng cuối cùng của ma quật này!
Ngay lúc mọi người cho rằng Lâu Na Già đỡ đòn này sẽ kinh thiên động địa, đóa hoa sen vàng kim lại nở rộ dưới chân hắn, không ngờ lại trực tiếp xé rách một cánh cửa tràn ngập bão táp không gian..
Phật quang lưu ly màu vàng bao phủ quanh người Lâu Na Già, không ngờ hắn lại trực tiếp trốn vào bão táp không gian, biến mất không còn tăm hơi!
Sở Hưu ngạc nhiên, lập tức thu hồi lực lượng, hơn nữa cánh tay y đã đặt lên chuôi đao Phá Trận Tử bên hông, nhưng cuối cùng vẫn không rút đao chém ra.
Không phải y không muốn ra tay mà là không đuổi kịp.
Không ai ngờ trước đó Lâu Na Già bố trí lâu như vậy, trông như định dốc toàn lực mà lại là mở một khe hở không gian trong Nguyên Thủy Ma Quật để bỏ trốn.
Phật quang lưu ly vang kim quanh và hoa sen quanh người hắn không phải chuẩn bị cho Sở Hưu mà là để bảo tồn bản thân khi rơi vào bão táp không gian.
Khoảng cách quá xa, hơn nữa Thanh Thiên Chiếu Ảnh có thể ảnh hưởng tới người ở trong bão táp không gian không vẫn là ẩn số, Sở Hưu không muốn uổng phí sức lực.
Cho nên y quay sang nhìn Mộ Bạch Sương và Mộ Bạch Sương, chuyện này khiến bọn họ tê dại da đầu.