Nhưng bây giờ đối phương chỉ còn nguyên thần, Sở Hưu lại hiến tế khí huyết toàn thân, khiến cảnh giới Phạm Giáo không cách nào phản kháng, trực tiếp bị kéo vào vòng tay Lục Đạo Luân Hồi.
Nhìn không gian nguyên thần sương mù mông lung trước mặt, còn có vòng quay Lục Đạo Luân Hồi khổng lồ, giáo chủ Phạm Giáo cười lạnh nói: “Lục Đạo Luân Hồi? Đây là thứ của Thiên La Bảo Tự, còn là thứ Thiên La Bảo Tự đã vứt đi. Ngươi định dùng nó giết ta, không cảm thấy nực cười à?
Với cường độ Nguyên Thần của ta, cho dù trải qua ngàn vạn lần luân hồi cũng có sao? Có làm gì được? Kẻ tiêu hao hết nguyên thần, không gánh chịu nổi vẫn là Sở Hưu ngươi!”
Lúc này trong không gian Nguyên Thần, thân hình Sở Hưu cũng hiện lên.
Y lạnh nhạt nói: “Ta biết lực lượng Lục Đạo Luân Hồi không làm gì được ngươi, ta cũng không tính dùng lực lượng Lục Đạo Luân Hồi mài chết ngươi.
Bây giờ ngươi không có thân thể, ta cũng không có thân thể, chém giết trong không gian này. Mọi người chỉ tiêu hao lực lượng Nguyên Thần đơn thuần, mỗi trận chiến sinh tử đều tiêu hao tinh thần bản thân.
Cho nên hôm nay chúng ta thử xem rốt cuộc nguyên thần của ai mạnh mẽ hơn, rốt cuộc là ai chèo chống được tới cuối cùng!”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử hiện lên trong tay y, trực tiếp xuất đao chém về phía giáo chủ Phạm Giáo.
Phá Trận Tử vẫn ở bên ngoài, đây là lực lượng nguyên thần của y huyễn hóa ra, chẳng khác nào cánh tay Sở Hưu, chẳng qua Sở Hưu dùng đao thuận tay hơn mà thôi.
Tương tự, đao này cũng không có ánh đao lấp lóe, càng không thể mượn lực lượng quy tắc trong thiên địa, chỉ là một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giản.
Giáo chủ Phạm Giáo hừ lạnh một tiếng, theo bản năng kết ấn nghênh đón, kết quả trừ lực lượng nguyên thần đơn thuần ra, không có bất cứ dị tượng gì. Lúc này hắn mới phản ứng lại, nơi này đã không phải thế giới bên ngoài.
Cho nên hắn lập tức đổi ấn quyết thành khép hai tay tạo hình chữ thập, định kẹp lấy trường đao của Sở Hưu. Nhưng chỉ vài chiêu sau hắn lại thất thủ, bị Sở Hưu xuất đao chém bay đầu.
Khi đầu của hắn mọc trở lại, giáo chủ Phạm Giáo đã biến sắc.
Trong không gian Nguyên Thần đơn thuần này, bất cứ va chạm nào cũng chỉ là lực lượng Nguyên Thần đơn thuần tới cực hạn.
Sau khi chết một lần, cảm giác đó cực kỳ chân thực, tiêu hao nguyên thần và tinh thần lực. Cứ tiếp tục như vậy, ai chết nhiều hơn sẽ không sống sót nổi.
Giáo chủ Phạm Giáo cũng làm như Sở Hưu, dùng lực lượng nguyên thần ngưng tụ thành trường thương và trường kiếm đối địch. Nhưng hai bên giao chiến không biết bao nhiêu hiệp, giáo chủ Phạm Giáo lại kinh hãi phát hiện, kết quả cuối cùng là số lần Sở Hưu giết chết hắn nhiều hơn số lần hắn giết chết Sở Hưu.
Vốn dĩ hắn là cường giả cửu trọng thiên, cường độ nguyên thần cao hơn Sở Hưu. Nhưng bị Sở Hưu giết liền vài lần, chênh lệch đã rất nhỏ, thậm chí đảo ngược.
Giáo chủ Phạm Giáo đã hiểu vì sao lại như vậy.
Trong thế giới nguyên thần đơn thuần này, không cách nào mượn lực lượng bên ngoài. Bọn họ chỉ dùng nguyên thần đơn thuần diễn hóa thành thân thể chém giết.
Nhưng vấn đề là giáo chủ Phạm Giáo căn bản chưa từng trải qua chuyện chém giết bằng chiêu thức nguyên thủy nhất như vậy!
Võ giả trưởng thành dưới hạ giới như Sở Hưu là đi từ luyện thể đến luyện khí, thậm chí khi chưa tu luyện ra chân khí đã dùng lực lượng thân thể chém giết.
Cho dù hắn thoát khỏi cảnh giới võ giả cấp thấp như vậy đã rất lâu rồi, nhưng đủ loại ký ức vẫn không quên được.
Còn giáo chủ Phạm Giáo thì sao? Khi còn trẻ đã có thiên phú kinh người, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như đệ tử nòng cốt của Brahma Điện, được đào tạo tỉ mỉ, được cung cấp đủ loại đan dược.
Cho nên lần đầu tiên giáo chủ Phạm Giáo chính thức chém giết trên giang hồ là khi đạt tới cảnh giới Chân Đan.
Có đôi lúc khởi điểm quá cao cũng là một loại thiếu hụt.
Có thế nào thì giáo chủ Phạm Giáo cũng không ngờ được, hắn lại rơi xuống hạ phong ở nơi không thể tưởng tượng nổi này.
Cho dù tới cảnh giới của hắn, loại chém giết bằng thân thể đơn giản nhất như vậy chỉ nhìn một lần là học được. Nhưng dù sao hắn cũng không có kinh nghiệm phong phú như loại võ giả chém giết đọ sức từ tầng chót đi lên như Sở Hưu.
Số lần bị giết của giáo chủ Phạm Giáo càng ngày càng nhiều, cán cân lực lượng nguyên thần đã bắt đầu nghiêng.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nguyên thần của hắn cũng hao hết, bị Sở Hưu giết chết ở đây!
Giao đấu lực lượng nguyên thần đơn giản tới cực điểm. Trong không gian nguyên thần này, hai bên chỉ so bì nội tình nguyên thần, cũng chỉ có thể liều về nội tình.
Cho nên ngay khoảnh khắc Sở Hưu lao lên, giáo chủ Phạm Giáo đột nhiên từ bỏ giao chiến, mà bắt đầu thiêu đốt nguyên thần nóng rực, trực tiếp kéo Sở Hưu vào trong, giam cầm đối phương.
Đồng quy vu tận!
Đại đa số cường giả cửu trọng thiên rất tiếc mạng mình, nhưng từ khi Thiên Hồn xuất hiện, giáo chủ Phạm Giáo không định sống sót rời khỏi.
Tuy vị cường giả năm trăm năm trước nói sẽ để mình và Sở Hưu giao chiến công bằng, hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay.
Nhưng nếu mình giết truyền nhân của hắn, ai biết sau này hắn có trả thù không?
Ngay từ khi ra tay, giáo chủ Phạm Giáo đã mang tử chí, cho dù đồng quy vu tận cũng phải giết Sở Hưu.
Ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ lạnh lùng, không ngờ y cũng quả quyết thiêu đốt nguyên thần. Hai ánh kim nguyên thần đều thiêu đốt kịch liệt, tốc độ nhanh thêm ba phần.
Giáo chủ Phạm Giáo lạnh lùng nói: “Sở Hưu, cho dù ngươi hao tâm tổn trí tiêu diệt Phạm Giáo ta, hôm nay ngươi vẫn phải chết ở đây? Ngươi đẩy mọi việc tới bước đường cùng như vậy, liệu có nghĩ tới ngày hôm nay?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là có, nhưng có lẽ kết cục hơi khác so với tưởng tượng của ngươi.
Võ Tiên cửu trọng thiên, đỉnh phong chân chính không phải ở ngươi điểm mạnh nhất của ngươi mà ở điểm yếu nhất của ngươi.
Bao năm qua ngươi luôn luôn đối địch với Thế Tôn, nhưng chưa bao giờ ngươi bằng Thế Tôn, càng không bằng Đạo Tôn. Thậm chí ngươi còn không bằng cả Mạnh Tinh Hà.
Bởi vì bọn họ không có nhược điểm rõ ràng, còn ngươi lại có!”
Không đợi giáo chủ Phạm Giáo kịp phản ứng, không ngờ ánh kim nguyên thần mà Sở Hưu thiêu đốt lại hóa thành lực xé cực hạn, cưỡng ép xé đôi nguyên thần của giáo chủ Phạm Giáo theo hai hướng!
Nguyên thần của người bình thường luôn là một thể. Trừ phi nguyên thần của bản thân ngươi cường đại tới cực hạn, bằng không cách nào xé rách nguyên thần của đối phương.
Nhưng lúc này giáo chủ Phạm Giáo lại kêu lên một tiếng thê lương. Không ngờ nguyên thần của hắn lại bị lực lượng này chia thành hai nửa.
Một bên đen như mặc, vẻ mặt dữ tợn quỷ dị. Một bên khác vẫn là màu vàng nguyên thần.
Đối mặt với chí cường giả cửu trọng thiên chân chính, làm sao Sở Hưu lại không chuẩn bị cho được?
Sau khi Sở Hưu tiêu diệt Phạm Giáo, y dã lấy được những tài liệu của Phạm Giáo, cũng ra tay chuẩn bị.
Sở Hưu chuẩn bị sẵn hai tầng, hai là Thiên Hồn, một là bản thân.
Xưa nay Sở Hưu không thích đặt đường sống của mình trong tay người khác, cho dù người này là Thiên Hồn.