"Có chuyện gì xảy ra?" Sở Hưu hỏi.
Ngụy lão vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Bên phía Nam Hải có tin, nói là Hoàng Tuyền Thiên có dị động.”
Sau khi phát hiện Hoàng Tuyền Thiên, Sở Hưu đã đề nghị các tông môn như Đệ Lục Thiên Ma Tông chuyển vào trong, đồng thời phái một số võ giả đứng từ xa giám thị động tĩnh ở khu vực hải ngoại.
Ngay khi Sở Hưu bước vào cửu trọng thiên, bên phía hải ngoại đã có dị động.
“Cánh cửa không gian ở khu vực Nam Hải đã mở hoàn toàn, trong Hoàng Tuyền Thiên có rất nhiều...”
Ngụy lão không biết nên gọi bọn họ ra sao, cuối cùng đành nói: “Trong Hoàng Tuyền Thiên có rất nhiều kẻ đã phát động, đang lao thẳng tới lục địa Trung Nguyên.
Trong đó dẫn đầu chính là Tứ Đại Ma Tôn, còn có hai cường giả kiếm tu, nghi là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành và Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ.”
“Không thấy Mệnh Hồn?”
Ngụy lão lắc đầu nói: “Chỉ có bọn họ, không còn ai khác.”
Đúng lúc này bên ngoài bỗng có người tới báo, nói là Đạo Tôn đến thăm.
Sở Hưu nhíu mày, y biết thời điểm này chắc chắn Đạo Tôn sẽ tới.
“Đi thôi, gặp Đạo Tôn trước đã.”
Trong sảnh nghị sự của Côn Luân Ma Giáo, khi Đạo Tôn chứng kiến Mạnh Tinh Hà đi theo sau lưng Sở Hưu, hắn cũng hơi sửng sốt.
Nhưng Đạo Tôn còn tưởng Mạnh Tinh Hà biết tin nên mới đến.
Đạo Tôn trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, chắc ngươi cũng biết tin tức bên phía Nam Hải rồi, Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn, đây là đại kiếp nạn.
Vạn năm trước, đại kiếp nạn thượng cổ hàng lâm, chúng ta còn có thể tìm được Đại La Thiên để bảo toàn bản thân.
Nhưng bây giờ chúng ta không tìm được Đại La Thiên thứ hai.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể liên thủ, chống cự lại Hoàng Tuyền Thiên!”
Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Chống lại Hoàng Tuyền Thiên cũng được, nhưng Côn Luân Ma Giáo ta không chấp nhận liên thủ, nếu Đạo Tôn muốn cùng nhau đối phó với Hoàng Tuyền Thiên, vậy Tam Thanh Điện nhất định phải nghe theo chỉ huy của Côn Luân Ma Giáo chúng ta mới được.”
Đạo Tôn cau mày nói: “Xưa nay Tam Thanh Điện không có thói quen nghe theo mệnh lệnh của người khác.”
“Trước kia không có nhưng bây giờ sẽ có.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Đây là giới hạn cuối cùng của Côn Luân Ma Giáo, không cho phép phản đối. Nếu Tam Thanh Điện thật sự không chấp nhận được, vậy chỉ có thể làm cô gia quả nhân, chiến đấu một mình.”
Tuy Sở Hưu và các cảnh giới Đại La Thiên khác cũng là vì phong ấn Hoàng Tuyền Thiên. Nhưng điểm khác biệt là Sở Hưu còn có thêm một mục tiêu khác bọn họ, đó là đối phó với Mệnh Hồn.
Cho nên Sở Hưu cần có quyền chỉ huy võ lâm lưỡng giới.
Võ lâm hạ giới thì dễ bàn, cho dù là Dạ Thiều Nam và lão thiên sư đứng trên đỉnh phong cũng nghe theo y. Nhưng đám cường giả cửu trọng thiên Đại La Thiên lại không dễ bảo như vậy.
Đạo Tôn bật cười: “Hình như Sở giáo chủ nói ngược rồi? Kẻ cô gia quả nhân chỉ có mình Côn Luân Ma Giáo mới đúng.”
Mạnh Tinh Hà ho khan một tiếng: “Đạo Tôn thứ lỗi, tại hạ đã đáp ứng Sở giáo chủ từ lâu, gia nhập Côn Luân Ma Giáo, nghe theo hiệu lệnh của Côn Luân Ma Giáo.”
Đạo Tôn nghe vậy khẽ nhíu mày.
Chẳng phải Mạnh Tinh Hà có thù hận với Sở Hưu à, sao hắn lại chạy tới gia nhập dưới trướng Sở Hưu?
Không đợi Đạo Tôn nói gì, bên ngoài lại vang lên âm thanh của Thế Tôn.
“Sở giáo chủ, Hoàng Tuyền Thiên đã bắt đầu hành động, bên phía ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Khi Thế Tôn đi vào đại điện, thấy tất cả mọi người đều có mặt, hắn gật nhẹ đầu một cái nói: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây thì tốt rồi.”
Thấy giọng điệu của Thế Tôn, Đạo Tôn không khỏi lên tiếng: “Ngươi đáp ứng điều kiện của Sở Hưu?”
Thế Tôn ho khan một tiếng: “Bây giờ thực lực của Côn Luân Ma Giáo cường đại nhất, mọi người liên minh còn cãi vã không thôi, chẳng bằng do một mình Côn Luân Ma Giáo chỉ huy.”
Sở Hưu nhún vai với Đạo Tôn nói: “Bây giờ lựa chọn ra sao phải xem Đạo Tôn rồi.”
Đạo Tôn suy nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Vì an nguy của hạ giới và Đại La Thiên, Tam Thanh Điện ta đồng ý nghe theo chỉ huy của Sở giáo chủ, chỉ hy vọng Sở giáo chủ đừng để chúng ta thất vọng.”
Thấy Đạo Tôn đáp ứng nhanh chóng như vậy, Sở Hưu cũng hơi ngạc nhiên.
Đây không phải tác phong của Đạo Tôn.
Lần này trở thành người dẫn đầu chống lại Hoàng Tuyền Thiên, nếu mình thắng thì danh tiếng tông môn nhà mình trên giang hồ sẽ cực kỳ vang dội.
Huống chi xưa nay Đạo Tôn vốn không phải loại chịu khuất phục dưới trướng kẻ khác.
Nhưng Sở Hưu cũng không nói gì, y chỉ trầm giọng nói: “Đã như vậy, chúng ta thiết lập một kế hoạch trước đã. Chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của chúng ta thì khó mà đối phó được với Hoàng Tuyền Thiên.”
Thế Tôn kinh ngạc nhìn Thiên Hồn sau lưng Sở Hưu: “Ngay cả ngài cũng không cách nào đối phó được với mấy vị của Hoàng Tuyền Thiên?”
Thiên Hồn nhún vai nói: “Ta thì đối phó được, nhưng các ngươi thật sự cho rằng trong Hoàng Tuyền Thiên chỉ có mấy tên sánh ngang cường giả cửu trọng thiên thôi à?
Nếu võ lâm hạ giới có thể sinh ra ta, vậy làm sao các ngươi biết được trong Hoàng Tuyền Thiên có kẻ nào sánh ngang với ta không? Đó mới là người chúng ta nên lo lắng.”
Thế Tôn hơi nghi hoặc, vì sao Sở Hưu và ‘Độc Cô Duy Ngã’ này đều chắc chắn trong Hoàng Tuyền Thiên có kẻ địch nổi bọn họ?
Ngoài ra hắn cảm thấy thái độ của Độc Cô Duy Ngã có hơi kỳ quái, hình như toàn bộ Côn Luân Ma Giáo đều coi Sở Hưu là chủ chứ không phải vị giáo chủ Ma Giáo năm trăm năm trước.
Lúc này Sở Hưu lên tiếng ngắt đứt suy nghĩ của Thế Tôn.
“Chư vị, trước mắt bên phía Hoàng Tuyền Thiên không chỉ có bốn cường giả sánh ngang cửu trọng thiên mà các vị đã thấy, mà còn có hai kiếm tu mạnh mẽ hơn, thậm chí tu vi còn mạnh hơn bốn người kia một quãng.
Muốn giải quyết bọn họ thì nhân số của chúng ta phải tăng thêm một chút. Bây giờ chưa đủ.”
Đạo Tôn lắc đầu nói: “Trước thì đủ, nhưng giáo chủ Phạm Giáo bị ngươi giết chết, bây giờ lại không đủ.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Ai nói không đủ? Hạ giới và Đại La Thiên vốn không thiếu cao thủ, nếu muốn tìm vẫn có thể tìm ra.
Ta tự tin mình sẽ mời được lão man vương ra khỏi Đại La Thiên, nhưng cần chư vị tặng cho man tộc một số lợi ích.”
Đạo Tôn cau mày: “Man tộc? Ngươi định dùng bọn họ?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đã tới nước này rồi còn quan tâm man tộc với không man tộc cái gì? Tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Huống chi bây giờ man tộc đã suy yếu tới như vậy, đã không cách nào uy hiếp chư vị, chư vị còn sợ cái gì?”
Mạnh Tinh Hà, Thế Tôn và Đạo Tôn đưa mắt nhìn nhau.
Mạnh Tinh Hà nhún vai không quan tâm.
Hắn đã cho Sở Hưu công pháp khí vận, cũng chẳng để ý tới quyền thế của Tinh Hà Võ Viện nữa, cho nên man tộc suy yếu hay lớn mạnh cũng không quan trọng.
Cuối cùng Đạo Tôn và Thế Tôn đành gật đầu đồng ý.
Bọn họ không phải người thiển cận, so với Hoàng Tuyền Thiên thì uy hiếp của man tộc không phải đại sự gì.