Rạn nứt giữa Giang Đông Ngũ Hiệp bị Sở Hưu châm ngòi, không ngừng lan rộng, ngay cả Thu Đông Mậu phía sau nghe được cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Tại Đông Tề này thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp khá lớn, hơn nữa đều là danh tiếng tốt. Thậm chí có người công bố nếu có người trong Giang Đông Ngũ Hiệp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, kết hợp với thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp tích lũy mấy năm gần dây, vậy sẽ là Tụ Nghĩa Trang của Đông Tề.
Chỉ tiếc giờ người trên giang hồ sẽ không được thấy cảnh đó nữa rồi. Mỗi lời của Sở Hưu đều như mũi đao đâm sâu vào trong lòng đám người, vết rạn đã không cách nào sửa chữa.
Lúc này Lã Đồng nhắm mắt lại như đã chuẩn bị tốt tâm lý. Hắn dùng giọng nói kiên quyết nói với Trình Bất Húy: “Đại ca, cái mạng của Lã Đồng ta là do huynh cứu. Ngày trước trong Thanh Long Hội, ta chưa từng có cảm giác mình là người, chỉ thấy mình như một thanh kiếm, một công cụ giết chóc không có tình cảm.
Mãi tới sau khi gặp huynh, ta mới biết thế nào là ‘người’!
Bá Kiếm Sơn Trang là do Thanh Long Hội ra tay tiêu diệt, phụ thân huynh cũng do ta giết, Sở Hưu nói không sai.
Mọi chuyện đều đã xả ra, thứ ta có thể làm chỉ là dùng mạng đền lại. Sau khi giúp đại ca dọn hết chướng ngại ta sẽ tự sát. Đời sau, chúng ta lại làm huynh đệ!”
Dứt lời, Tị Huyết Kiếm trong tay Lã Đồng bùng lên một luồng huyết quang mông lung, thậm chí nhuộm cả nửa người hắn thành màu đỏ máu.
Lã Đồng này không ngờ lại chọn cách thiêu đốt tinh huyết liều mạng, chuyện kế tiếp khiến người ta kinh hãi là Lã Đồng chẳng ngờ lại không ra tay với Sở Hưu mà cầm kiếm chỉ thẳng vào Đổng Tương Nghi!
Mãi tới lúc này mọi người mới hiểu chướng ngại mà Lã Đồng nói là có ý gì. Chướng ngại này không phải Sở Hưu mà là Đổng Tương Nghi!
Lã Đồng tính cách cực đoan cố chấp, đôi khi cho dù là Trình Bất Húy cũng không ngăn được hắn.
Lúc này theo Lã Đồng, hắn đã không phải nội ứng, hơn nữa đã mang ý liều mình, Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh thực lực thấp cho dù có là nội ứng cũng chẳng sao. Hơn nữa sau khi việc này qua đi bọn họ cũng không còn quan hệ gì với Giang Đông Ngũ Hiệp nữa rồi.
Nếu vậy xét lại, Đổng Tương Nghi bị nói toạc dã tâm mới là kẻ có uy hiếp lớn nhất với Trình Bất Húy. Hơn nữa trước đó Đổng Tương Nghi cũng từng lộ ra dã tâm của bản thân.
Giờ Lã Đồng đã quyết định, hắn muốn liều mạng giết chết Đổng Tương Nghi. Nếu hắn chết thì cũng thôi, nếu hắn không chết vậy sẽ tự vẫn tại chỗ, đem mạng mình đền cho đại ca!
Thấy cảnh này Trình Bất Húy biến sắc, vội vàng lớn tiếng nói: “Đừng!”
Chỉ tiếc Lã Đồng bướng bỉnh quật cường, một khi hắn đã qưyết định đôi khi cả Trình Bất Húy cũng không khuyên nổi, nói chi giờ đã quyết chí liều mình.
Trình Bất Húy trong lòng lo lắng, định ra tay ngăn cản.
Nói thật ra khi Trình Bất Húy biết Lã Đồng chính là kẻ thù giết cha, trong lòng hắn cũng rất phức tạp.
Có điều Trình Bất Húy bao dung rộng lượng, nhanh chóng nghĩ tới điểm mấu chốt.
Thanh Long Hội chỉ là tổ chức sát thủ, tất cả sát thủ Thanh Long Hội đều chỉ là thanh kiếm lưỡi đao trong tay cố chủ, là binh khí giết chóc không có tình cảm. Kẻ thù chân chính của hắn thật ra vẫn là người thuê sát thủ Thanh Long Hội chứ không phải Lã Đồng.
Khi đó cho dù Lã Đồng không xuất thủ, Thanh Long Hội cũng sẽ phái sát thủ khác ra tay tiêu diệt Bá Kiếm Sơn Trang, cho nên chuyện này chỉ là trùng hợp và hiểu lầm mà thôi.
Có điều tuy Trình Bất Húy nghĩ thoáng, nhưng Lã Đồng lại không nghĩ thoáng được như vậy, nhất quyết muốn dùng mạng sống của mình phải trả lại, tội gì phải vậy?
Thế nhưng Trình Bất Húy vừa định động thủ, Sở Hưu đã xuất hiện ngăn cản trước người hắn, mặt không biểu cảm nói: “Trình đại hiệp, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, không thể để ngươi làm gián đoạn được. Giờ đối thủ của ngươi là ta!”
“Cút ngay!”
Trình Bất Húy quát lên chói tai, hai mắt đỏ bừng, bùng lên sát khí mãnh liệt.
Lúc trước đối đầu với Sở Hưu có thể nói là vì bảo vệ Thu Đông Mậu, nói cao thượng hơn là vì tín niệm trong lòng mình.
Còn giờ, hắn thật sự muốn giết chết Sở Hưu!
Chỉ vài lời nói của Sở Hưu đã khiến Giang Đông Ngũ Hiệp triệt để phân liệt, cho dù hôm nay họ không chết cũng chẳng thể quay lại như lúc trước được.
Hơn nữa cũng do tên Sở Hưu này mà tam đệ mới quay sang liều mạng với nhị đệ, đây là chuyện Trình Bất Húy tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Cho dù Đổng Tương Nghi thật sự có dã tâm, chỉ cần hắn không động thủ, Trình Bất Húy cũng không muốn vứt bỏ tình huynh đệ giữa bọn họ mấy năm nay.
Nhưng chỉ vài lời đơn giản của Sở Hưu lại hại huynh đệ bọn họ tương tàn, triệt để phân rã. Lúc này Trình Bất Húy không nổi sát tâm với Sở Hưu sao được?
Trọng kiếm Khinh Nhạc bùng lên uy thế vô biên vô tận, từng tiếng nổ xé tan không khí, một thế đao mạnh lực trầm chém thẳng xuống đầu Sở Hưu, mang theo uy thế cường đại không gì sánh nổi.
Lúc trước giao thủ với Trình Bất Húy, thật ra Sở Hưu cũng không dùng toàn lực, có điều lần này y cũng động sát cơ!
Bức màn đã kéo ra, nếu Giang Đông Ngũ Hiệp đã quyết tâm muốn ngăn cản y, Sở Hưu cũng sẽ không nương tay.
Thật ra y vẫn luôn tán thưởng loại người như Trình Bất Húy. Đáng tiếc tán thưởng là tán thưởng, y sẽ tuyệt đối không làm người như Trình Bất Húy, hơn nữa tán thưởng không có nghĩa là Sở Hưu sẽ hạ thủ lưu tình.
Ngay lúc Trình Bất Húy xuất thân, Trí Quyền Ấn cũng được thi triển, lưới che thiên địa, phong tỏa không gian.
Trọng kiếm của Trình Bất Húy chém lên lưới cương khí của Trí Quyền Ấn, khó khăn lắm mới nhích lên được, tốc độ chậm chạp tới cực hạn.
Cùng lúc đó Thiên Ma Vũ trên tay Sở Hưu lại trở nên vô cùng quỷ dị, ma khí cường đại cùng Huyết Luyện Thần Cương màu đỏ máu dung hợp đan xen lẫn nhau, chém ra một chiêu A Tỳ Ma Đao quỷ dị!
Có điều lần này Sở Hưu không dùng thế đao cường đại mà trực tiếp dẫn ma khí của A Tỳ Ma Đao nhập thể, hóa thành thế đao quỷ dị tác ác chém về phía Trình Bất Húy.
Trước đó khi giao thủ, Sở Hưu không chỉ tôi luyện cảnh giới bản thân, cũng là quen thuộc với lộ tuyến võ đạo của Trình Bất Húy.
Thật ra võ đạo của Trình Bất Húy không mạnh, bất luận nội công hay chiêu thức đều chỉ là loại phổ thông bình thường.
Dù sao hắn xuất thân từ Bá Kiếm Sơn Trang, chỉ là một điền trang nhỏ mà thôi. Mấy năm gần đây Trình Bất Húy không bái sư, cũng không gia nhập dưới trướng các thế lực khác. Lực lượng của hắn đều thông qua chém giết trên giang hồ mà có được, đơn giản trực tiếp, lấy lực phá vạn pháp.
Còn võ đạo của Sở Hưu lại phức tạp hơn Trình Bất Húy nhiều, có thể nói là kỳ dị biến hóa đa đoan, nên bá đạo thì bá đạo, nên quỷ dị thì quỷ dị.
Phật quang mà Trí Quyền Ấn bày ra còn chưa tiêu tán, A Tỳ Ma Đao của Sở Hưu đã mang theo cương khí huyết sắc chém tới, thế đao quỷ dị biến ảo, hai thứ kết hợp lại càng có cảm giác thần dị.
Trình Bất Húy mặt đầy sát khí, thân kiếm Khinh Nhạc trên tay bùng lên ánh sáng rực rỡ, trên thân trọng kiếm như có trọng lượng ngàn quân, tiếp tục đấu cứng, không để ý tới nội lực bản thân đọ sức với Sở Hưu.
Dưới lực lượng thuần túy đó, bất luận phong tỏa không gian của Trí Quyền Ấn hay ma khí của A Tỳ Đạo Tam Đao đều lần lượt vỡ vụn!
Dưới công kích liên tiếp đó, mặc dù thế công của Sở Hưu nhanh chóng bị phá tan nhưng thực tế bên tiêu hao lớn hơn lại là Trình Bất Húy. Bởi lúc này hắn đã rất nóng nảy. Bên kia Đổng Tương Nghi và Lã Đồng đã bắt đầu giao thủ.
Lã Đồng thật sự không sợ chết, hay nên nói lần này hắn đã chuẩn bị chịu chết vì Trình Bất Húy.
Cho nên khi giao thủ với Đổng Tương Nghi, hắn tấn công liều cả mạng sống, đánh cho Đổng Tương Nghi vốn thực lực cao hơn hắn một chút không ngừng lui lại phía sau, căn bản không dám chọi cứng với Lã Đồng.
Dù sao Lã Đồng cũng đã quyết tử, nhưng Đổng Tương Nghi hắn còn chưa muốn chết!
Đổng Tương Nghi vừa ngăn cản Lã Đồng vừa hô lớn: “Tứ đệ! Ngũ muội! Lão tam điên rồi, các ngươi giúp ta!”
Ngô Thiên Đông cùng Lâm Khai Vân ánh mắt đều lộ vẻ do dự, , nhưng không ai ra tay.
Ngô Thiên Đông không nhúc nhích vì hắn vẫn oán hận hai người kia, giờ thấy bọn họ đánh nhau sống chết như vậy, Ngô Thiên Đông thậm chí còn có cảm giác khoái trá, đương nhiên hắn sẽ không tiến tới.
Hơn nữa giờ Lã Đồng đã bắt đầu liều mạng, nếu tùy tiện xuất thủ rất có thể sẽ bị Lã Đồng trong cơn phẫn nộ chém chết.
Liễu Khanh Khanh bên cạnh cũng vậy, hôm nay cô nàng đã quá mất mặt rồi, không muốn đứng ra mất thêm thể diện nữa. Huống hồ cho dù giờ cô nàng không biết xấu hổ, với thực lực của cô ta có xông lên cũng chẳng ích gì.
Hơn nữa cô nàng nghĩ nhiều hơn Ngô Thiên Đông, giờ mọi người đã nghi kỵ lẫn nhau. Sở Hưu cũng đã nói toạc tâm tư Đổng Tương Nghi, mặc dù không có chứng cứ nhưng Đổng Tương Nghi đúng là có dã tâm.
Đại ca chắc chắn sẽ không ra tay giết Đổng Tương Nghi, giờ Lã Đồng ra tay giúp chẳng tốt hơn sao? Giải quyết một người lại khiến đối phương đeo tất cả tội danh, còn mình có thể thành anh hùng bi thương, có thể nói là một mũi tên bắn trúng ba con chim.
Đương nhiên trên thực tế Trình Bất Húy không suy nghĩ phức tạp như Liễu Khanh Khanh. Giờ điều duy nhất hắn muốn làm là cứu Đổng Tương Nghi đồng thời khiến Lã Đồng tỉnh táo hơn.
Cho nên khi Sở Hưu bám dính lấy ngăn cản, Trình Bất Húy nổi nóng trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, chỉ chớp mắt trên thanh Khinh Bạc đã phủ một ngọn lửa màu đỏ máu.
Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật.
Chú giải: Sự vận chuyển của trời đất rất mạnh (không lúc nào nghỉ), người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ.
Khôn mang trọng trách của đất, người quân tử nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật.
(Đại Tượng truyện).
Thế đao của Trình Bất Húy không có nhẹ nhàng, chỉ có khí thế của địa khôn, trầm ổn cùng… bá đạo!
Một kiếm chém xuống, ma khí của Sở Hưu ầm ầm vỡ vụn, kiếm còn chưa rơi xuống đất mà toàn bộ mặt đất đã bị đòn thế của Trình Bất Húy chém ra một bết kiếm sâu hoắm!
Nội Phược Ấn bộc phát, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thối lui, nhưng lúc này Trình Bất Húy đã nổi sát tâm, thậm chí đã thiêu đốt tinh huyết, đâu thể nào để Sở Hưu trốn thoát dễ dàng như vậy?
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi lên Khinh Nhạc, máu tươi đỏ sẫm ngưng tụ thành một phù văn quỷ dị khiến chuôi kiếm Khinh Nhạc lại bùng lên lực lượng vạn quân. Một kiếm chém ra, tất cả mọi thứ xung quanh như đều bị nhát chém này lôi kéo, tạo thành một cơn gió lốc cương khí khổng lồ quanh người Trình Bất Húy.
Đây là võ công tuyệt kỹ cuối cùng của Trình Bất Húy, cũng là võ thuật hắn không muốn sử dụng nhất, bí pháp Ma đạo, Khôn Tự Kiếm Quyết!
Tuyệt cảnh