Thứ hạng của Yến Chi trên Phong Vân Bảng là hai mươi ba, nhưng người giang hồ đều nói thứ hạng của Yến Chi tuyệt đối không chỉ có vậy. Mỗi lần hắn xuất thủ không nhiều, nhưng lần nào cũng nhẹ nhàng hời hợt giải quyết đối thủ, dưới thanh kiếm gãy đó chưa từng có người sống, sắc bén tới cực điểm.
Trong năm người này, Yến Chi là người thực lực mạnh nhất, cũng là người sâu không lường được. Nếu không có gì bất ngờ, người chiến thắng cuối cùng trong tỷ thí lôi đài lần này sẽ là hắn.
Chỉ có điều năm người này mặc dù lên lôi đài tỷ thí nhưng cũng tự biết ẩn tình. Bọn họ làm vậy chẳng qua chỉ là diễn trò cho Ma đạo xem mà thôi.
Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ vốn chẳng có ý nghĩa gì với Ngũ Đại Kiếm Phái bọn họ, bọn họ sẽ không liều mạng giao chiến vì thứ này. Mục đích duy nhất của năm người khi lên lôi đài giao đấu chính là dẫn dắt đám Ma đạo xuất thân.
Hàn Đình Nhất trầm giọng nói với mọi người: “Chư vị, vòng thứ hai bắt đầu, chúng ta bêu xấu trước. Ngũ Đại Kiếm Phái chúng ta tỷ thí giao lưu cũng không cần làm trò xiếc lãng phí thời gian làm gì. Năm người đồng loạt ra tay quyết định thắng bại là được.”
Nói xong, năm người Hàn Đình Nhất lập tức giao thủ, khiến cho mọi người đều tập trung quan sát.
Năm tông sư kiếm đạo giao thủ quả thật hiếm thấy, nhưng Sở Hưu chỉ nhìn qua rồi không còn hứng thú gì.
Mấy vị này rõ ràng là diễn kịch, căn bản không dốc sức.
Đừng nhìn năm người này giao thủ kiếm khí tung hoành, cương khí bộc phát, nhưng thực tế tất cả bọn họ đều không dùng tới một thành công lực.
Hàn Đình Nhất căn bản không vận dùng kiếm ý cường đại của Tọa Vong Kiếm Lư. Trình Đình Sơn có bảy thanh kiếm lại chỉ dùng một. Bạch Tiềm cũng không dùng Vô Hình Kiếm, ngược lại chỉ xuất ra vài chiêu kiếm nhìn thì hoa lệ nhưng chỉ được mã ngoài.
Lâm Phong Nhã cũng vậy, không phát huy uy năng tự nhiên thiên thành của Việt Nữ Kiếm Điển, còn không đáng xem bằng lúc Nhan Phi Yên xuất thủ.
Tệ nhất lại chính là Yến Chi, mọi người đều muốn xem hắn dung nhập Yến Chi Kiếm vào bản thân ra sao, kết quả vị này thì hay rồi, thậm chí chẳng lấy kiếm ra, chỉ ngưng tụ chân khí rồi dùng kiếm chỉ đối địch, đúng là quá đáng.
Đương nhiên đối với đám võ giả tán tu, đám người Hàn Đình Nhất đã ‘đánh’ rất kịch liệt, xem rất đã nghiền.
Hồn chiến khoảng một canh giờ, năm người rốt cuộc phân ra thắng bại. Người thắng cuối cùng là Tàng Kiếm Sơn Trang - Trình Đình Sơn.
Thấy kết quả này, mọi người biết chuyện đều nhếch miệng cười nhạt, đúng là vớ vẩn, kết quả thế này mà cũng được?
Có điều Ngũ Đại Kiếm Phái chẳng buồn để ý tới lời bàn tán của đám người bên dưới, Hàn Đình Nhất chắp tay với mọi người bên dưới nói: “Chư vị, giờ Ngũ Đại Kiếm Phái đã luận bàn phân rõ thắng bại, tạo nghệ của Trình trang chủ về Kiếm đạo hết sức sâu sắc, dẫn trước chúng ta một bậc. Còn có ai nguyện ý lên đây luận bàn? Người thắng có thể lấy cây Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ này đi!”
Những tông sư võ đạo bên dưới đều nhíu mày, không ai lên tiếng.
Bọn họ đều biết lần này Ngũ Đại Kiếm Phái muốn dẫn động người trong Ma đạo, chuyện này họ không phản đối nhưng cũng lười xen vào, cho nên lúc này không ai mở miệng.
Thế nhưng lúc này đột nhiên có một giọng nói khàn khàn già nua vang lên phía dưới.
“Ngũ Đại Kiếm Phái các ngươi đóng kịch còn có thể giả hơn nữa được không? Thằng nhãi Tàng Kiếm Sơn Trang này có tạo nghệ kiếm đao cái rắm, suốt ngày cõng một đống kiếm như khổng tước xòe đuôi vậy, không biết kẻ càng đắc ý chết càng nhanh à?
Thập Phương Thần Kiếm - Trình Nam Bắc là gì của ngươi? Gia gia ngươi hay thái gia gia ngươi? Thằng nhóc già ấy cũng thích cõng mười thanh kiếm chạy loạn khắp giang hồ, cuối cùng bị ta bẻ cổ, đánh gãy chín thanh kiếm. Thanh còn lại bộ dáng không tệ, ta để nhà làm chốt cửa, giờ còn đang treo ngoài cửa nhà xí của ta đấy!”
Theo giọng nói già nua khàn khàn đó vang lên, một công tử trẻ tuổi ngũ quan như ngọc vung cây quạt xếp bước ra khỏi đám người, có điều nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng không giống một người trẻ tuổi, ngược lại càng giống một ông lão.
Đám người Hàn Đình Nhất sắc mặt nghiêm nghị, rốt cuộc cũng đến rồi!
Có điều lúc này sắc mặt Trình Đình Sơn càng thêm khó coi, bởi người này đang sỉ nhục Tàng Kiếm Sơn Trang bọn họ.
Trình Nam Bắc không phải gia gia cũng không phải thái gia gia của hắn, mà là một vị tiên tổ nhà họ Thị trong Tàng Kiếm Sơn Trang, coi như người cùng bối phận với thái gia gia hắn, thời gian trước bị Ma đạo giết chết.
Chỉ có điều đó là chuyện hơn hai trăm năm trước, giờ Trình Đình Sơn mới ngoài năm mươi, lúc đó tới cả phụ thân hắn còn chưa ra đời. Trình Đình Sơn chỉ thấy trong gia phả có một đoạn ghi chép, đâu biết rõ như vậy.
Nhưng người trước mắt lại nói mình giết tiên tổ, vậy chẳng phải tuổi thọ hắn đã hơn hai trăm? Người này rốt cuộc là ai?
Trình Đình Sơn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn cả kinh hét lên: “Ngọc Diện Thiên ma! Ngươi là Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai! Ngươi chưa chết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Mặc dù đã hai trăm năm qua đi nhưng thanh danh của Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn vẫn vang dội như xưa.
Ngụy Thư Nhai bẻ bẻ cổ, tướng mạo từ công tử trẻ tuổi ánh tuấn hóa thành bộ dáng tuổi già sức yếu, mặt mũi đầy nếp nhăn như lúc trước.
“Chậc chậc, thật hiếm có, không ngờ vẫn có người nhớ đến ta. Xem ra Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi vẫn ghi thù như trước. Chẳng lẽ đến giờ vẫn muốn giết ta à?”
Năm người dhn cau mày, xem ra lần này bọn họ khiêu khích Ma đạo không nhẹ, thậm chí ngay lão quái vật Ma đạo như Ngụy Thư Nhai cũng đi ra.
Bên kia ánh mắt Trình Đình Sơn lại lóe lên sắc thái lạnh: “Người của Tàng Kiếm Sơn Trang ta sẽ không chết vô ích, mây năm gần đây Tàng Kiếm Sơn Trang không xuất thủ chẳng qua là cho rằng ngươi đã chết, không ngờ ngươi vẫn còn sống.
Nhưng đáng tiếc, rõ ràng ngươi còn có thể sống tạm một thời gian nữa, thế nhưng giờ lại chủ động nhảy ra chịu chết, vậy chẳng trách ta được!”
Dứt lời, năm thanh trường kiếm sau lưng Trình Đình Sơn đồng thời rời vỏ, cương khí cuồng bạo ngưng tụ trên thân kiếm, không ngờ lại hóa thành một kiếm trận bao phủ lấy người Ngụy Thư Nhai.
Hơn nữa cùng lúc hai tay Trình Đình Sơn cầm hai thanh trường kiếm khác nhau, thi triển hai môn kiếm pháp bất đồng đánh về phía Ngụy Thư Nhai.
Ngày trước Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn quả thật thanh danh hiển hách, ngay cả tiên tổ Tàng Kiếm Sơn Trang nhà hắn cũng chết trong tay Ngụy Thư Nhai.
Nhưng khi Trình Đình Sơn đối mặt với Ngụy Thư Nhai vẫn có lực lượng xuất thủ, thậm chí có lòng tin.
Nguyên nhân rất đơn giản, Ngụy Thư Nhai đã già.
Trên giang hồ không phải càng già thực lực càng mạnh, nếu như vậy mọi người cần gì phải ra tay chém giết, tìm một chỗ bế quan xem ai sống lâu hơn thì người đó xưng tôn trên giang hồ là được.
Mặc cho ngươi tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ, cũng không đánh lại được năm tháng tàn phá.
Trình Đình Sơn lúc này mới ngoài năm mươi, đối với cảnh giới tông sư võ đạo, hắn mới bước vào tráng niên, đang lúc khí huyết cường thịnh nhất.
Còn Ngụy Thư Nhai thì sao? Hắn đã già, thật sự già cả, thậm chí chờ thêm một thời gian nữa cho dù hắn không xuất thủ chắc cũng tự chết già.
Đối phó với một lão già khí huyết suy bại như vậy, Trình Đình Sơn còn e ngại nỗi gì?
Cường giả Chính Ma cùng ra trận