Côn Luân Ma Chủ

Chương 486. Thiên Vương Lý Nguyên cùng Thương Thủy Doanh thị -1




Thiên Vương - Lý Nguyên danh chấn thiên hạ hai mươi năm sau lúc này lại có vẻ hết sức bình thường. Có điều thực lực lúc này của hắn đã không yếu, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, chẳng qua tuổi tác hơn lớn, nhìn bộ dáng hẳn đã hơn ba mươi tuổi.

Phụ thân hắn Lâm Quốc Công là chức vị Quốc Công truyền đời, tới tới đời hắn thật ra đã khá xuống dốc.

Tổ tiên của Lý Nguyên đã từng có người trở thành tông sư võ đạo, nhưng phụ thân hắn tuổi đã cao mà chỉ tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi. Ngược lại Lý Nguyên còn nhỏ tuổi đã bộc lộ thiên phú không tệ, có điều cho dù Lâm Quốc Công Phủ dốc hết toàn lực cũng không cách nào giúp Lý Nguyên sánh ngang với những anh tài tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng.

Cái gọi là Quốc Công Phủ nghe thì oai phong nhưng thực tế lại xuống dốc đã lâu, nội tình còn chẳng bằng một môn phái nhỏ. Cho nên Lâm Quốc Công mới để Lý Nguyên gia nhập dưới trướng thái tử Lữ Long Cơ, định dùng công lao phụ tá long chủ lên ngôi, giúp Lâm Quốc Cong Phủ trở lại thời kỳ huy hoàng.

Mạc Thiên Lâm không biết suy nghĩ lúc này của Sở Hưu, chỉ cười lạnh nói: “Lạc gia đúng là đói bụng ăn quàng, mời cả người của triều đình tới đây rốt cuộc có ý gì? Lạc gia định gia nhập dưới trướng vào triều đình hay sao? Chẳng lẽ họ không biết đây là tối kỵ trên giang hồ à?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ranh giới giữa giang hồ và triều đình vốn không rõ ràng như vậy, chỉ cần có lợi ích, sao lại không thể liên hợp?

Đừng quên trước đó triều đình Bắc Yên liên thủ với giang hồ mới đánh lui được Đông Tề.

Huống hồ giờ triều đình Đông Tề đã biết lợi ích khi liên thủ với người trong giang hồ, Bạch Hổ Đường một trong Tứ Linh đã liên hợp với triều đình Đông Tề, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, đương nhiên hắn biết chuyện này, có điều thân là người trong giang hồ, hắn vẫn thấy bài xích triều đình mà thôi.

Lạc gia chỉ tỷ võ kén rể, lại thêm thực lực của Lạc gia, thái tử Lữ Long Cơ đương nhiên không cần đích thân ra mặt.

Nhưng hắn phái tâm phúc cùng thái giám thân cận của mình tới như vậy đã đủ coi trọng chuyện này.

Lúc này Lạc Thiên Dương đích thân dẫn Lý Nguyên cùng Trần Đậu vào chỗ ngồi. Lạc Phi Hồng cười nói: “Thiên kim của gia Lạc gia chủ nổi tiếng khắp nơi, lần tỷ võ kén rể này chắc chắn sẽ thu hút không ít tuấn kiệt trẻ tuổi. Lại nói tuổi của ta có vẻ cũng không lớn, chẳng hay có được tham gia lần này hay không?”

Lạc Thiên Dương nghe vậy gương mặt lại lộ vẻ xấu hổ.

Lời này nếu là Lữ Long Cơ nói ra, Lạc Thiên Dương chắc chắn sẽ đồng ý.

Hắn bất kể triều đình với giang hồ gì, nếu có thể làm thái tử phi, Lạc gia cầu còn chẳng được.

Nhưng vấn đề người nói lời này lại là Lý Nguyên, hắn chẳng qua chỉ là tâm phúc của thái tử mà thôi, địa vị không cánh nào so sánh. Hơn nữa Lâm Quốc Công Phủ đã xuống dốc, chỉ có danh Quốc Công mà thôi, trong số rất nhiều công hầu tại Đông Tề chỉ xếp vào hạng trung bình khá.

Lý Nguyên nhìn bộ dáng Lạc Thiên Dương là biết suy nghĩ trong lòng hắn, chuyện này khiến Lý Nguyên âm thầm cười lạnh một tiếng, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Lạc gia chủ đừng để ý, ta chỉ nói đùa thôi.”

Lạc Thiên Dương nghe vậy cũng cười ha hả, hàn huyên với họ vài câu rồi rời đi.

Thật ra xét theo điểm này là thấy gia chủ Lạc Thiên Dương quả thật kém cỏi, cả thực lực hay năng lực đều như vậy.

Vừa rồi Lý Nguyên nói vậy, không cần biết hắn nói thật hay nói đùa, Lạc Thiên Dương chỉ cần giả bộ nịnh nọt, đối đáp đôi câu là qua cửa.

Thế nhưng Lạc Thiên Dương lại lộ rõ vẻ chướng mắt với Lý Nguyên, chỉ ngại thân phận đối phương nên không nói toạc như vậy, rõ ràng là đã đắc tội với Lý Nguyên.

Sau khi Lạc Thiên Dương đi khỏi, sắc mặt Lý Nguyên đã lộ vẻ âm trầm.

Trần Đậu bên cạnh cười cười, dùng giọng the thé nói: “Sao vậy, bị người ta coi thường nên thấy không thoải mái à?”

Lý Nguyên cười lạnh nói: “Chẳng trách Lạc gia suy bại tới nước này. Để một tên ngu ngốc như vậy làm gia chủ, Lạc gia có khá mới là lạ!”

Trần Đậu khoát tay áo nói: “Người trẻ tuổi đừng nóng tính như vậy. Có một cường giả đã từng nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.

Giờ ngươi đi theo thái tử điện hạ, tiền đồ vô lượng, đừng nhìn Lạc Thiên Dương giờ chướng mắt với thân phận của ngươi, không khéo tương lai hắn còn phải hành lễ với ngươi là khác.

Sau khi thái tử đăng lâm đại bảo, ngài sẽ đưa ngươi vào quân đội, kém cỏi nhất cũng là thượng tướng hay tổng quản. Đến lúc đó trong Lạc gia nho nhỏ này, đừng nói Lạc Thiên Dương, cho dù là lão tổ Lạc gia ngươi cũng không cần để trong mắt.”

Lý Nguyên nghe vậy chắp tay với Trần Đậu nói: “Đa tạ Trần công công đã khuyên bảo. Xin Trần công công cứ yên tâm, ta đã gia nhập dưới trướng thái tử điện đương nhiên sẽ xông pha khói lửa vì thái tử điện hạ. Chỉ có tương lai thái tử điện hạ đăng lâm đại bảo, chúng ta mới có ngày nổi danh.”

Nghe Lý Nguyên nói vậy, Trần Đậu cũng hài lòng gật nhẹ đầu.

Lý Nguyên là người tương đối có tiềm lực trong số những tâm phúc trẻ tuổi mà thái tử điện hạ mời chào.

Mặc dù thực lực hiện tại của hắn kém hơn những tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, nhưng Lý Nguyên làm việc can đảm cẩn trọng, hành sự ổn thỏa, cho nên rất được thái tử điện hạ yêu thích.

Đúng lúc này Trần Đậu lại lơ đãng nhìn về phía Sở Hưu, không khỏi ồ lên một tiếng.

Lý Nguyên kinh ngạc nói: “Trần công công, sao vậy?”

Trần Đậu cười lạnh một tiếng nói: “Không có gì, chẳng qua gặp phải một kẻ mà thái tử điện hạ thường xuyên nhắc tới mà thôi. Tên kia đã lừa thái tử điện hạ tới mức thê thảm.”

Lý Nguyên nghi hoặc hỏi lại: “Ai vậy, sao lại dám đối nghịch với thái tử điện hạ?”

Trần Đậu chỉ Sở Hưu nói: “Chính là tên kia, hạng sáu trên Long Hổ Bảng, Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường.

Vốn dĩ thái tử điện hạ hợp tác với An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên đang tốt đẹp, chính tên này lại đem tin đưa sang cho nhị hoàng tử. Sau đó nhị hoàng tử báo lại mọi chuyện cho bệ hạ, không chỉ khiến An Nhạc Vương Phủ bị hủy diệt mà còn khiến bệ hạ mắng chửi thái tử điện hạ một trận, khiến cho uy thế của thái tử điện hạ giảm sút nặng nề.”

Lý Nguyên nghi hoặc: “Tên này làm việc quá đáng như vậy chẳng lẽ thái tử điện hạ không có hành động gì sao?”

Trần Đậu hừ lạnh nói: “Lần trước chuyện An Nhạc Vương Phủ khiến cho ấn tượng của thái tử điện hạ trong mắt bệ hạ giảm sút nặng nề, đương nhiên không dám có hành động gì.

Hơn nữa Sở Hưu này là người của Quan Trung Hình Đường, rất khó đối phó.

Ngươi cũng biết Quan Trung Hình Đường đấy, không phải thế lực của Đông Tề ta, nhưng lại có rất nhiều điểm hợp tác với Đông Tề. Còn Sở Hưu này lại là người trong giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường.

Nếu điện hạ ra tay với hắn tại Đông Tề, khiến bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ phải chịu trách mắng nặng nề một lần nữa.

Không nhẫn nhịn chuyện nhỏ sẽ gây loạn mưu kế lớn. Hạng tôm tép như vậy muốn giáo huấn lúc nào chẳng được, không vội lúc này. Huống hồ với sự bao dung của thái tử điện hạ không khéo chỉ một chốc sau đã quên mất rồi.”