Đàm Uyên đại sư thân là tông sư võ đạo, thế nhưng giờ lại rơi xuống kết cục như vậy. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy không đáng, nhưng bản thân Đàm Uyên đại sư xưa nay chưa từng hối hận.
Con người sống trên đời luôn luôn có những thứ đáng để mình dốc cả tính mạng ra kiên trì. Ngày trung niên Đàm Uyên đại sư đông độ hải ngoại, truyền bá Phật pháp hóa giải lệ khí thù hận. Khi đó thậm chí ngay bản thân Đàm Uyên đại sư thật ra cũng thấy mê man.
Đời người trăm năm, nửa đời trước của Đàm Uyên đại sư hết sức bình thường, tư chất võ đạo bình thường, tư chất Phật pháp bình thường, xuất thân chùa miếu nhỏ, có lẽ đời này chỉ qua đi như vậy.
Thế nhưng không biết vì sao, thậm chí ngay chính Đàm Uyên đại sư cũng không hiểu sao lúc trước mình lại đột nhiên nảy sinh ý tưởng đông độ hải ngoại.
Có lẽ là xúc động nhất thời, cũng có lẽ là ý tưởng ẩn sâu trong đáy lòng hắn nhiều năm.
Tới nay mấy chục năm đã qua, đất hải ngoại mặc dù không hoàn toàn tắm trong ánh sáng Phật pháp nhưng đã có chùa miếu lớn nhỏ thành lập. Giữa những hải đảo vốn dĩ tranh đoạt lợi ích không chết không thôi, nhưng giờ rất nhiều thù hận đã được hắn hóa giải.
Còn Đàm Uyên hòa thượng trước đây lặng lẽ vô danh cũng đã biến thành Thánh Tăng Đàm Uyên hiện tại.
Đàm Uyên đại sư cúi đầu thở dài một hơi, sau đó lấy một khối ngọc giản ra thưởng thức.
Đây là thứ mà bạn tốt của hắn, Thiên Xu Đạo Nhân tại Đông Hải Linh Ngao Đảo đưa hắn, dùng để tìm kiếm đệ tử.
Thật ra Đàm Uyên đại sư không quá chấp nhất về võ đạo. Võ đạo của hắn là đạo dùng võ đình chiến, trong tay Đàm Uyên đại sư không phải không có nhân mạng, nhưng hắn cứu người còn nhiều hơn gấp mười, thậm chí gấp trăm gấp ngàn số người hắn giết.
Cho nên khi ở Đông Hải, Đàm Uyên đại sư không kịp tìm kiếm đệ tử. Tới giờ phát hiện tuổi thọ mình không còn bao nhiêu, hắn mới nảy sinh tâm tư tìm kiếm truyền nhân.
Với thanh danh của Đàm Uyên đại sư tại Đông Hải, muốn tìm đệ tử hết sức dễ dàng. Nhưng rất đáng tiếc, hắn không hài lòng về những người này.
Đối với đệ tử, yêu cầu của Đàm Uyên đại sư không cao, đối phương có thể không phải hòa thượng, có thể là đệ tử môn phái khác, thậm chí có là đạo sĩ cũng chẳng sao.
Nhưng hy vọng duy nhất của Đàm Uyên đại sư là có thể dùng một thân võ công của mình để giúp đệ tử cứu người chứ không phải giết người.
Thứ như thiện ác không phải chỉ nhìn bề ngoài là nhận ra được. Có đôi khi một đại ác nhân lại nổi lên tâm tư cứu cả ngàn người vạn người. Khi tại Đông Hải, Đàm Uyên đại sư chỉ thấy sự cố chấp đối với võ công trong mắt những võ giả trẻ tuổi nơi đó, cái gọi là thiện ác bị bọn họ xếp tận cuối cùng.
Cho nên lần này Đàm Uyên đại sư mới định về Trung Nguyên, vừa là lá rụng về cội, vừa muốn lựa chọn đệ tử.
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, ông trời không để lại cho hắn nhiều thời gian. Cho dù đất Trung Nguyên địa linh nhân kiệt nhưng cũng chẳng có nhiều thời gian cho hắn lựa chọn khảo nghiệm.
Cho nên Đầm Uyên mới xin một khối ngọc giản từ chỗ Thiên Xu Đạo Nhân.
Thiên Xu Đạo Nhân là một võ giả tán tu ở Linh Ngao Đảo tại Đông Hải, tiếng tăm vang dội. Mặc dù có tu vi cảnh giới tông sư võ đạo nhưng điểm khiến hắn thật sự nổi tiếng lại là khả năng tính toán thiên cơ.
Hòa thượng và đạo sĩ trở thành bằng hữu, chuyện này trong mắt những người khác rất kỳ quái nhưng Đàm Uyên đại sư cùng Thiên Xu Đạo Nhân lại là hảo hữu chí giao. Hai bên giao lưu trò chuyện trước nay không theo góc nhìn Đạo Phật. Ngươi là ngươi, Phật là Phật, Đạo là Đạo, song phương không có quan hệ. Có thể nói hai người đều nhìn nhận hết sức thấu triệt.
Biết lão bằng hữu của mình không sống lâu nữa, Thiên Xu Đạo Nhân cũng hết sức đau thương, cho nên hắn vận dụng toàn bộ lực lượng của mình bói toán ra đệ tử phù hợp với yêu cầu của Đàm Uyên đại sư, đồng thời đưa tặng hắn bốn câu:
Lộ phùng hoa cái già lưỡng khẩu, tiềm long tại uyên tâm nan thủ.
Lạc bút điểm tình tụ phong vân, như nga phác hỏa vãn cuồng lan.
Lời này có ý tứ hết sức rõ ràng, đệ tử Đàm Uyên đại sư muốn tìm xuất thủ triều đình, ‘hoa cái già lưỡng khẩu’ chính là chữ ‘quan’. Chỉ cần là quan tức là xuất thủ triều đình. Lần này Đàm Uyên đại sư bước vào Trung Nguyên chắc chắn sẽ gặp một võ giả xuất thủ triều đình.
‘Tiềm long tại uyên tâm nan thủ’ lại chỉ đối phương hiện giờ vẫn chỉ là tiềm long, bản thân không có danh tiếng gì, thậm chi không biết con đường phía trước của mình ở đâu.
‘Lạc bút điểm tình tụ phong vân’ là chỉ bản thân Đàm Uyên đại sư, hắn đem công pháp truyền cho đối phương như vẽ rồng điểm nhãn, khiến đối phương hội tụ phong vân, có thực lực tiếu ngạo thiên hạ.
Còn cuối cùng ‘như nga phác hỏa vãn cuồng lan’ lại nói trong tương lai đối phương dù trong tình huống tất cả mọi người không coi trọng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, ngăn cơn sóng dữ, cứu ngàn ngàn vạn vạn người.
Hơn nữa Thiên Xu Đạo Nhân còn sợ lời sấm của mình quá mơ hồ, khiến cho Đàm Uyên đại sư chọn sai người cho nên cố ý lấy một chút tinh huyết của mình ra đổi lấy một luồng thiên cơ mơ hồ, cất giữ trong ngọc giản này. Chỉ cần Đàm Uyên đại sư gặp được người có liên quan tới lời sấm, ngọc giản sẽ tỏa sáng, cam đoan hai tầng như vậy sẽ tuyệt đối không sai lầm.
Nếu Sở Hưu ở đây y sẽ đoán ra vì sao rốt cuộc Đàm Uyên đại sư lại chọn Lý Nguyên. Đây là nhân quả, cũng là số mệnh.
Lý Nguyên là người triều đình Đông Tề chính gốc, lần này nếu hắn chưa chết chắc chắn sẽ theo thái tử tới đây nghênh đón Đàm Uyên đại sư. Như vậy hắn phù hợp với điều kiện thứ nhất.
Mà bản thân Lý Nguyên lại không có tiếng tăm gì, con đường phía trước đương nhiên cũng mê man, phù hợp với điều kiện thứ hai.
Hai điều cuối cùng là chỉ tương lai của Lý Nguyên. sau khi nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư, hắn cũng như được vỡ rồng điểm mắt, hoàn toàn hội tụ phong vân, một bước tới trời.
Còn điều cuối cùng là chỉ khi Đông Tề suy yếu nguy nan nhất, trong tình huống tất cả mọi người không coi trọng Lý Nguyên vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, mạnh mẽ chống đỡ Bắc Yên. Cuối cùng còn ngăn được cơn sóng dữ, trở thành Trấn Bắc Vương, đại tướng quân Đông Tề.
Mà Thiên Xu Đạo Nhân tính ra đệ tử này là Lý Nguyên, người sau này trên tay dính đầy máu tươi, cũng là vì nhân quả.
Nhân quả vẫn luôn huyền bí, cho dù thiện ác cũng không thể dùng để phân biệt nhân quả. Một số thời khắc ngươi làm một việc thiện có khả năng lại dẫn tới điều ác càng lớn. Còn đôi khi ngươi giết một người lại cứu vớt được càng nhiều người.
Nếu tương lai không có Lý Nguyên ngăn cơn sóng dữ cho Đông Tề, vậy Bắc Yên chắc chắn sẽ công phá Đông Tề. Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Đông Tề ở chính giữa Trung Nguyên không dễ hủy diệt như vậy, chắc chắn sẽ ra tay chém giết Bắc Yên đến cùng. Bên phía Tây Sở chắc chắn cũng chen chân vào, nhân dịp loạn kiếm lời.
Từ đó ba nước tái diện đại chiến, thiên hạ máu chảy thành sông.
Còn nếu Lý Nguyên ngăn cơn sóng dữ, hắn có thể khiến Bắc Yên biết khó mà lui, khống chế chiến tranh ở mức độ nhất định, không cho Tây Sở cơ hội nhúng tay vào. Kể từ đó mặc dù có tử thương nhưng người sống cũng càng nhiều.
Có điều, vô luận nói thế nào sự tồn tại của Lý Nguyên khiến cho sát nghiệp giữa ba nước giảm bớt. Mặc dù hắn giết rất nhiều người nhưng lại gián tiếp cứu vãn ngàn ngàn vạn vạn người. Cho nên trong thôi diễn của Thiên Xu Đạo Nhân, rõ ràng là Lý Nguyên rất phù hợp với yêu cầu.
Trở về 1