Côn Luân Ma Chủ

Chương 533. Truyền thừa




Hoán Nhật Đại Pháp mặc dù là công pháp chủ tu của hắn, có điều chỉ là thứ tiền nhân để lại. Hắn có học được cũng không có gì đáng kiêu ngạo.

Còn Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lại là công pháp do Đàm Uyên đại sư tự mình sáng tạo ra. Theo Đàm Uyên đại sư thấy, đây là kết tinh võ đạo cả đời hắn.

Đàm Uyên đại sư chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra phật quang, trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, buông lỏng tâm thần, ta sẽ truyền những lực lượng này cho ngươi. Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn cũng sẽ theo đó tiến vào trong đầu ngươi. Trong đó còn bao hàm một số kinh nghiệm tu luyện của ta, giúp ngươi sau khi nhận được hai môn công pháp này có thể nhảy qua giai đoạn tu luyện, lập tức vận dụng được.

Có điều võ công này nếu không phải chính ngươi tu luyện vậy đỉnh phong sẽ có hạn. Kinh nghiệm ta cho ngươi không thuộc về ngươi, cho nên nó chỉ có thể giúp ngươi diễn hóa ra tám phần thần vận của công pháp. Muốn đi ra con đường thuộc về mình vẫn phải do chính mình mới được.”

Theo đó phật quang quanh người Đàm Uyên đại sư càng ngày càng thịnh, những luồng sáng kia tràn vào cơ thể Sở Hưu, khiến trong đầu y lập tức nhiều hơn rất nhiều thứ. Cơ thể y cũng có cảm giác như bị phình to ra.

Có điều những lực lượng kia cũng đúng như lời Đàm Uyên đại sư đã nói, trực tiếp tiến vào cơ thể y, lập tức khiến Sở Hưu cảm giác mình như đang tiến vào một cảnh giới khác!

Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và Ngũ Khí Triều Nguyên khác biệt lớn nhất ở khả năng điều động lực lượng.

Cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên có mạnh hơn nữa cũng chỉ điều động lực lượng bản thân.

Còn tới Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng bản thân đã mơ hồ tương hợp với thiên địa, khi xuất thủ có thể mượn một chút lực lượng thiên địa. Cho dù chỉ một chút thôi cũng có uy lực kinh người.

Đương nhiên lực lượng mượn được cường đại đến đâu phải xem lĩnh ngộ của bản thân về lực lượng đến mức nào, khả năng khống chế lực lượng của bản thân mạnh bao nhiêu. Nếu không cho dù ngươi có mượn nhiều lực lượng hơn ngươi cũng không cách nào khống chế, chỉ có thể lãng phí không công.

Lúc này Sở Hưu đã chìm đắm trong trạng thái hết sức kỳ dị. tinh thần lực như nửa trong cơ thể, nửa trong thiên địa.

Theo hai bên dần dần dung hợp, Sở Hưu đột nhiên mở to mắt như bước vào một thiên địa mới. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó không ngờ y đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!

Thật ra trước đó Sở Hưu đã có dự cảm mơ hồ bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chẳng qua khi đó Sở Hưu còn thiếu một chút thời cơ. Còn giờ Đàm Uyên đại sư đã cho y một chút thời cơ đó, khiến Sở Hưu rốt cuộc cũng thuận lợi bước vào cảnh giới này, hơn nữa quá trình đột phá vô cùng thuận lợi, không chút chướng ngại.

Chuyện này đương nhiên có thể nói là căn cơ của Sở Hưu vững vàng, tích lũy thâm hậu, cũng có thể nói là lực lượng của Đàm Uyên đại sư thực sự quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức khiến Sở Hưu vô thanh vô tức nhận được nhiều thứ như vậy.

Có điều mọi chuyện còn chưa xong, Sở Hưu còn chưa tới lúc cao hứng.

Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn của Đàm Uyên đại sư còn chưa truyền thụ. So với chút lực lượng này, hai bộ công pháp mới là quan trọng nhất.

Tiếp đó Sở Hưu không hề làm gì mà trực tiếp mở rộng tâm thần, để văn tự cùng kinh nghiệm học tập công pháp của Đàm Uyên đại sư tràn vào trong đầu mình.

Thật ra hành động này của Đàm Uyên đại sư rất giống Quán Đỉnh Thuật của Mật tông, có thể dùng tốc độ cực nhanh tạo ra một cao thủ.

Trong Hoán Nhật Đại Pháp đã có chút khí tức Mật tông cho nên giờ Đàm Uyên đại sư sử dụng công pháp cùng loại với bí thuật Quán Đỉnh của Mật tông cũng không có gì là lạ.

Chỉ có điều hành động không giữ lại chút gì truyền thụ tất cả của Đàm Uyên đại sư cũng gây tổn thương cực lớn đối với tinh thần lực của hắn.

Giờ tuổi thọ của Đàm Uyên đại sư đã sắp hết, cho nên hắn mới yên tâm dùng cách này truyền lại công pháp của mình.

Còn lúc này trên con đường cách bến Nghênh Long mười dặm, Tông Huyền đang định về Đại Quang Minh Tự. Đúng lúc này một tăng nhân áo trắng khoảng hơn bốn mươi tuổi vội vã chạy tới từ xa, thấy Tông Huyền xong hai mắt sáng bừng, vội vàng tới gần nói: “Tông Huyền sư điệt, có thấy Đàm Uyên đại sư không?”

Tông Huyền nhìn về phía tăng nhân áo trắng đó, chắp tay trước ngực nói: “Tham kiếm Minh Kỳ sư thúc, ta đã gặp Đàm Uyên đại sư, có điều hắn từ chối tới Đại Quang Minh Tự ta.”

“Vậy giờ Đàm Uyên đại sư đang ở đâu?” Minh Kỳ vội vàng hỏi.

Tông Huyền nói: “Đàm Uyên đại sư lựa chọn Sở Hưu làm người thừa kế, lúc này đang truyền công trong khách sạn ngoài bên Nghênh Long.”

Minh Kỳ vỗ mạnh lên đùi một cái hét lớn: “Nguy rồi! Lại tới muộn một bước! Hư Tĩnh thủ tọa thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư muốn lưu lại công pháp tại Trung Nguyên. Nếu Đại Quang Minh Tự ta có thể nhận được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư thì cũng thuận lợi nhận được thanh danh của Đàm Uyên đại sư. Thậm chí có thể mượn nhờ thanh danh này tới Đông Hải truyền giáo.

Ngươi ở đó cơ mà, sao lại trơ mắt nhìn Đàm Uyên đại sư truyền công pháp cho người khác cơ chứ? Lại còn là Sở Hưu kia nữa chứ?”

Đại Quang Minh Tự có Tam Đại Thiền Đường cùng Lục Đại Võ Viện. Trong đó Tam Đại Thiền Đường nhân số ít nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất.

Nhân Quả Thiền Đường không chủ tu võ đạo mà tu hành bí thuật nhân quả của Phật tông. Thủ tọa Di Lặc Tôn Giả - Hư Tĩnh có năng lực tính toán thiên cơ, thôi diễn nhân quả sánh ngang những đại sư bói toán của Đạo môn.

Phật Di Lặc là Vị Lai Phật, danh hiệu của Hư Tĩnh là Di Lặc Tôn Giả có thể thấy tạo nghệ của hắn về đạo nhân quả rốt cuộc mạnh tới mức nào. Hơn nữa phần lớn quyết sách của Đại Quang Minh Tự, phương trượng Hư Từ đều phải thỉnh giáo Hư Tĩnh, nhờ hắn thôi diễn xong mới quyết định. Mặc dù như vậy không thể khiến Đại Quang Minh Tự vĩnh viễn không phạm sai lầm nhưng lại có thể giúp giảm tỷ lệ sai lầm xuống mức thấp nhất.

Lần này tới đây nghênh đón Đàm Uyên đại sư cũng vậy. Sau khi thôi diễn ra Đàm Uyên đại sư định lưu lại truyền thừa, Hư Tĩnh lập tức có ý tưởng.

Đại Quang Minh Tự chướng mắt với truyền thừa của Đàm Uyên đại sư nhưng lại để ý tới thanh danh của hắn.

Đàm Uyên đại sư đã xây dựng căn cơ trên đất Đông Hải. Lúc này nếu có người của Đại Quang Minh Tự dùng thân phận truyền nhân của Đàm Uyên đại sư tới Đông Hải truyền giáo, chắc chắn áp lực sẽ rất thấp.

Cho nên hòa thượng lập tức phái Minh Kỳ tới, bảo hắn nhắc nhở Tông Huyền chuyện này.

Minh Kỳ lúc đầu còn không thấy gấp gáp gì. Dù sao theo hắn thấy Đàm Uyên đại sư có muốn để lại truyền thừa chắc chắn cũng để lại cho Tông Huyền.

Trong số những võ giả Phật tông tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư, mấy lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện tuổi tác còn cao hơn Đàm Uyên đại sư. Còn những võ giả Phật môn khác ai sánh được Tông Huyền?

Thế nhưng ai ngờ cuối cùng Đàm Uyên đại sư không những không truyền thụ cho Tông Huyền, còn để lại cho người ngoài Phật môn là Sở Hưu!

So với Minh Kỳ nôn nóng như vậy, Tông Huyền lại bình thản hơn nhiều. Hắn chỉ thản nhiên nói: “Phương trượng đâu có nói với ta nhất định phải lấy được truyền thừa của Đàm Uyên đại sư, sao ta lại không thể đứng nhìn?”

Xông vào 1