Phương Thất Thiếu bị câu hỏi này của Sở Hưu làm cho sững sờ. Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, mắt chớp chớp, bình thường vốn lắm lời nhưng lúc này không ngờ lại trầm mặc cả nửa ngày.
Mãi tới nửa khắc sau, Phương Thất Thiếu mới buồn bã nói: “Vì sao mà sống ư? Chắc là vì còn sống mà sống thôi.
Có phải ngươi cảm thấy ta rất nhiều lời không?”
Sở Hưu không nói gì, không phải Phương Thất Thiếu rất nhiều lời, mà là cực kỳ nhiều lời, vô cùng nhiều lời.
Có điều Phương Thất Thiếu lại không đợi Sở Hưu trả lời, hắn tiếp tục nói: “Mỗi ngày ta đều nói nhiều như vậy, thậm chí khiến các sư huynh đệ trong Kiếm Vương Thành không chịu nổi nữa, đó là vì ta đang sợ. Ta sợ có một ngày mình chết đi sẽ không thể nói nhiều như vậy được nữa.
Thật ra lúc nhỏ ta rất thảm, thảm tới mức thiếu chút nữa không thể nói được.
Ngươi biết bên Tây Vực rồi đấy, đại quốc hỗn chiến, tiểu quốc loạn chiến, khắp nơi đều là mã phỉ cường đạo.
Khi ta năm tuổi, thôn của ta bị bọn cướp tàn sát, ta trốn trong một vại nước nên mới thoát được.
Sau đó lũ bọn cướp đi khỏi ta vẫn không dám ra khỏi vại nước, mãi tới ba ngày sau, ta đói tới mức không chịu nổi mới leo ra. Nhưng lúc này toàn bộ ngôi làng đã không ai nói được nữa rồi.
Đó là lần đầu tiên ta cách tử vong gần đến vậy. Cho nên từ đó trở đi, ta không thích bóng tối, không thích yên tĩnh. Chỉ cần mỗi ngày được tắm ánh mặt trời, được sống sót, ta đã thỏa mãn rồi.”
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Phương Thất Thiếu, những bí ẩn này nếu Phương Thất Thiếu không tự mình nói ra có lẽ toàn bộ giang hồ không mấy ai biết. Không ngờ xuất thân của hắn lại thê thảm như vậy, mà yêu cầu của Phương Thất Thiếu cũng thấp như vậy.
Phần lớn võ giả trên hắn đều tranh danh đoạt lợi nhưng kể từ lần đầu tiên Sở Hưu chứng kiến Phương Thất Thiếu, y đã thấy kẻ này đã không hề coi trọng danh lợi.
Còn giờ Sở Hưu lại biết, không phải Phương Thất Thiếu không coi trọng danh lợi mà là trong lòng hắn không có gì quan trọng hơn sống sót.
Chỉ có người trải qua tử vong mới biết sự quý giá của cuộc sống. Trong thời khắc sinh tử khủng khiếp, có nhiều thứ ngược lại không còn quan trọng.
Nói xong những điều này ngữ khí Phương Thất Thiếu đã không còn bi thương, cứ như hắn chỉ thuật lại một câu chuyện đơn giản mà thôi.
Sau khi nói xong Phương Thất Thiếu còn cười hắc hắc với Sở Hưu nói: “Sở huynh, vừa rồi ngươi hỏi ta câu đó. Ta đã đem hết bí mật của mình nói cho ngươi rồi, ngươi thì sao? Đời này rốt cuộc ngươi sống vì điều gì?”
Trầm ngâm một lát, Sở Hưu đột nhiên nói: “Nếu có người ngay từ đầu đã nói với ngươi, vận mệnh của ngươi đã được định sẵn, ngươi sẽ tiếp nhận vận mệnh hay phản kháng?”
Phương Thất Thiếu ngạc nhiên nói: “Đùa gì vậy? Thế gian này không có thứ gì từ đầu đã xác định. Vận mệnh nếu thật sự không thể thay đổi vậy mấy đại sư bói toán của Đạo môn với Phật tông còn đi nghiên cứu thiên cơ làm gì? Dù sao cũng chết, vậy cứ thuận theo thiên mệnh là được.
Thậm chí kể cả những võ giả chúng ta, nếu tất cả đều đã được định trước, vậy còn tu luyện làm gì? Tìm đại sư bói toán tính một quẻ, tương lai nếu mình không có tiền đồ gì vậy bất luận tu luyện thế nào cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”
Sở Hưu nói khẽ: “Đúng vậy, thế gian này không có thứ gì vừa bắt đầu đã được định sẵn. Câu nói nhân định thắng thiên mặc dù đã cũ rích, không ai nói ra, nhưng mọi người vẫn luôn làm như vậy.
Ngươi hỏi ta đời này sống vì điều gì, ngay chính ta cũng không nói rõ được. Ta chỉ không muốn bị số mệnh giam cầm, thuận tiện muốn đứng trên đỉnh phong nhìn quang cảnh bên dưới mà thôi.”
Phương Thất Thiếu nhíu mày nói: “Đỉnh phong cao cỡ nào?”
Sở Hưu chăm chú nhìn Phương Thất Thiếu, trầm giọng nói: “Rất cao, cao tới mức không ai có thể đứng cao hơn ta!”
Phương Thất Thiếu cũng nhìn lại Sở Hưu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện mình và Sở Hưu thật sự là hai loại người. Dã tâm của y còn lớn hơn so với tưởng tượng của mọi người!
Có điều ngay lúc này, Phương Thất Thiếu lại nở một nụ cười phá tan bầu không khí nặng nề lúc này. Hắn cười hắc hắc nói: “Sở huynh, đứng càng cao ngã càng thảm đấy. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ vào.”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ngã từ đỉnh cao xuống không đáng sợ, đáng sợ là ngươi thậm chí không có tư cách đứng trên đỉnh cao .”
Phương Thất Thiếu nhún vai, mặc dù hắn lắm miệng hơn Sở Hưu nhiều. Nhưng đáng tiếc giờ Sở Hưu nói vậy, hắn cũng không biết trả lời thế nào.
“Đúng rồi, Sở huynh. Giờ an táng Đàm Uyên đại sư xong rồi. Người định về Quan Trung Hình Đường à?” Phương Thất Thiếu chỉ có thể đổi chủ đề hỏi.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạm thời Quan Trung Hình Đường không có việc gì. Ta đã đi ra, giờ cũng chẳng vội về.
Ta chuẩn bị tới Tây Sở gặp một người bạn rồi mới về Quan Trung Hình Đường.”
Trên đường Sở Hưu đã suy nghĩ cẩn thận kế hoạch tới Tây Sở. Nới đơn giản hơn, y vì Lã Phụng Tiên mà tới Tây Sở.
Có điều lúc này Sở Hưu tới tìm Lã Phụng Tiên không phải chỉ đơn thuần muốn ôn chuyện với hắn mà là muốn giúp Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu.
Trong cốt truyện gốc nơi Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa ở Tây Sở, ngay trong khoảng thời gian này.
Còn giờ mặc dù có Sở Hưu can thiệp nhưng Lã Phụng Tiên cũng đã về tới Tây Sở. Có điều hắn có tới hay không vẫn là biến số.
Cho nên Sở Hưu vừa rồi còn kêu nhân định thắng thiên nhưng lúc này lại hy vọng tương lai không thay đổi.
Đương nhiên cho dù có thay đổi cũng không phải chuyện lớn gì. Với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, trong cốt truyện một mình Lã Phụng Tiên cũng nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hàu, giờ có thêm Sở Hưu giúp đỡ, tỷ lệ rõ ràng lớn hơn nhiều.
Những đại nhân vật dương danh danh thiên hạ sau này, hoặc từng bước từng bước đi lên, hoặc nhận được một loại cơ duyên nào đó, trực tiếp một bước tới trời, hóa rồng vượt long môn.
Cơ duyên hóa rồng của Lã Phụng Tiên nằm tại truyền thừa Lã Ôn Hầu này. Đương nhiên cho dù Lã Phụng Tiên có nhận được truyền thừa này hay không, thực lực của hắn cũng không yếu, đủ để tranh phong với những đệ tử đại phái.
Chỉ có điều công pháp vốn là nhân tố trời sinh, càng về sau chênh lệch càng kéo giãn. Còn nếu Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, vậy chênh lệch đó sẽ bị san bằng triệt để.
Trên giang hồ quả thật rất ít người dùng Phương thiên họa kích làm vũ khí. Còn người có thể dùng Phương thiên họa kích tới hóa cảnh đã ít lại càng ít. Có thể nói truyền thừa của Lã Ôn Hầu vốn là chuẩn bị cho Lã Phụng Tiên. Những người khác cho dù nhận được cũng không cách nào phát huy tới mức độ lớn nhất.
Phương Thất Thiếu nghe Sở Hưu nói vậy bỗng nhiên cười cười nói: “Sở huynh, không bằng chúng ta đồng hành đi? Ngươi tới Tây Sở gặp bằng hữu của ngươi. Ta cũng muốn tới Tây Sở tham dự Khai Sơn Tế của Cao Lăng Đổng gia, xem trò hay.”
Sở Hưu nghe vậy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. Truyền thừa Lã Ôn Hầu bị phát hiện trong Khai Sơn Tế.
Cái gọi là Khai Sơn Tế chính là truyền thống của thế lực trong một khu vực tại Tây Sở gần Thập Vạn Đại Sơn.
Đại đa số đất đai Tây Sở là rừng rậm hoang dã, cho nên một số tông môn hay thế gia xây dựng dựa vào núi. Cứ cách một thời gian sẽ tổ chức nhân thủ phá núi đốn rừng, mở mang một phần rừng rậm.
Ở khu vực hoang vắng như Thập Vạn Đại Sơn của Tây Sở, phá núi đốn rừng không khéo sẽ gặp nguy hiểm gì đó. Hung thú ma quỷ, thậm chí những thứ không thể tưởng tượng được.. Chuyện này không nói chính xác được. Cho nên trước khi phá núi đốn rừng, các nhà đều tổ chức nghi thức tế tự gọi là Khai Sơn Tế, cũng coi như điểm đặc sắc của Tây Sở.
Cơ duyên thuộc về Lã Phượng Tiên 1