Thật ra chân tướng chuyện này chỉ bản thân Kiều Liên Đông mới biết, không phải hắn to gan tới mức như vậy chẳng qua là nhất thời tức giận lên Long Hổ Sơn mà thôi. Song đi được nửa đường hắn đã bắt đầu hối hận.
Chẳng qua lên thì cũng lên rồi, lúc này mà xuống càng mất mặt, cho nên Kiều Liên Đông định lên núi nói vài lời nhã nhặn sau đó trực tiếp xuống núi. Nào ngờ người tiếp đón hắn không phải tông sư võ đạo của Long Hổ Sơn mà là Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh.
Thấy đối phương thậm chí không phái tông sư võ đạo ra, Kiều Liên Đông thật sự phẫn nộ. Có điều sau khi hắn giao thủ vài chiêu với Trương Thừa Trinh mới biết Long Hổ Sơn phái Trương Thừa Trinh ra thương lượng với hắn thực chất là đã nể mặt hắn!
Hơn nữa sau đó Trương Thừa Trinh không hề trắng trợn tuyên truyền chuyện này, ngược lại khách khí tiễn hắn xuống núi. Cho nên người ngoài nghĩ rằng hắn tới Thiên Sư Phủ đòi lại công đạo thành công, mặc dù thực tế là không nhưng hắn cũng nhận được thanh danh từ chuyện này.
Đây là lần đầu Kiều Liên Đông biết thế nào mới là thiên tài chân chính, thế nào mới thực sự là tuấn kiệt. Thậm chí hắn có cảm giác mấy chục năm tuổi đời mình chỉ sống trên thân chó.
Trương Thừa Trinh không chỉ thực lực cường đại tới cực hạn, ngay cả cách hành xử cũng khiến Kiều Liên Đông cảm thấy xấu hổ.
Kẻ địch đánh bại mình không khó, chuyện khó là khiến cho địch nhân của mình cũng phải thấy kính nể.
Lúc này đối mặt với Sở Hưu, Kiều Liên Đông cũng nghi hoặc không thôi. Mặc dù hắn không đem Sở Hưu ra so sánh với Trương Thừa Trinh nhưng hắn cũng không dám bảo đảm Sở Hưu yếu hơn Trương Thừa Trinh bao nhiêu.
Dù sao Phong Mãn Lâu đã từng nói Sở Hưu từng đại chiến một trận với Tông Huyền, mặc dù không có kết quả nhưng trước đó hai bên ngang tài ngang sức. Giang hồ cũng đã công nhận trong thế hệ trẻ tuổi người duy nhất có thể tranh phong với Trương Thừa Trinh chỉ có Tông Huyền. Cho nên thực lực Sở Hưu này ra sao quả thật khó mà đánh giá.
Kiều Liên Đông cầm đao, ánh mắt lấp lóe thần sắc do dự, lưỡi đao trên tay biến ảo thế đao vài lần nhưng từ đầu đến cuối không hề chém xuống.
Bởi vì hắn không nắm chắc.
Nơi này không phải Long Hổ Sơn mà là Tử Nhân Cốc có hơn trăm người vây xem.
Đao của hắn mà chém xuống vạn nhất không làm gì được Sở Hưu, cho dù chỉ đánh ngang tay thôi cũng coi như hắn mất hết thể diện. Vì hắn là tông sư võ đạo còn Sở Hưu là võ giả tiểu bối.
Chính vì Kiều Liên Đông là võ giả tán tu cho nên hắn mới cần thanh danh. Một đao đó đặt cược chính thanh danh của hắn, rốt cuộc hắn động thủ hay không động thủ đây?
Nửa ngày sau, Kiều Liên Đông mới buông thanh Miêu Đao đỏ máu của mình xuống, lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, ta niệm tình ngươi cũng xuất thân dân dã như ta, đi được tới ngày hôm nay cũng không dễ. Lại thêm hôm nay ta nể mặt Quan Trung Hình Đường, không phế bỏ ngươi.
Nhưng ngươi phế bỏ đệ tử của ta, chuyện này không dễ chấm dứt như vậy đâu. Ta cho ngươi ba ngày, cút khỏi Tây Sở, nếu còn để ta thấy ngươi, vậy ngươi không may mắn như ngày hôm nay nữa đâu. Ta tuy độ lượng nhưng chỉ độ lượng có hạn mà thôi!”
Sau khi nói xong Kiều Liên Đông trực tiếp quay người bỏ đi, để lại đám người trợn mắt há hốc mồm.
Kiều Liên Đông không ngờ lại chẳng động thủ, cứ thế bỏ đi? Mối thù của đệ tử hắn thì sao? Có vậy thôi à?
Đám võ giả Tây Sở lại biết rõ tính tình Kiều Liên Đông, kẻ này lòng dạ không lớn, bằng không đã chẳng làm chuyện lấy oán trả ơn, uy hiếp Phong Bất Bình.
Thế nhưng giờ Kiều Liên Đông lại ra vẻ rộng lượng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Sau khi Kiều Liên Đông đi khỏi, rốt cuộc Sở Hưu cũng thu lại trạng thái Thiên Tử Vọng Khí Thuật, sắc mặt y cũng hơi tái đi.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật không phải tiêu hao chân khí mà là tinh thần lực cùng tâm thần.
Dù sao Sở Hưu cũng không phải tông sư võ đạo, muốn hoàn toàn nhìn thấu một tông sư võ đạo, cái giá y phải trả vượt xa lúc bình thường.
Có điều cuối cùng Sở Hưu vẫn thành công, Kiều Liên Đông bị y dọa đi, hay nói chính xác hơn là bị y lừa đi.
Thật ra nếu Kiều Liên Đông to gan hơn một chút, trực tiếp động thủ với Sở Hưu, dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo, thắng bại ra sao vẫn chưa biết được.
Thiên Tử Vọng Khí Thuật không phải vô địch, cũng như lúc Sở Hưu đối mặt với Tông Huyền, y có thể nhìn ra sơ hở trên người Tông Huyền nhưng khi thật sự giao thủ, y lại không cách nào dựa vào những sơ hở đó đánh bại Tông Huyền.
Nói lại thì Sở Hưu cũng phải cám ơn vị Trương Thừa Trinh chưa từng gặp mặt. Chính vì có chuyện của Trương Thừa Trinh nên Kiều Liên Đông mới kiêng kỵ Sở Hưu như vậy.
Lã Phụng Tiên lúc này cũng nhìn ra Sở Hưu có vẻ không đúng, hắn đi tới hỏi: “Sở huynh, ngươi không sao chứ?”
Không đợi Sở Hưu trả lời, Phong Bất Bình ở bên cạnh đã nói: “Sở đại nhân không sao, hắn chỉ tiêu hao quá nhiều tinh thần lực và tâm thần mà thôi. Nghỉ ngơi tu dưỡng một thời gian là khỏi.”
Nói đến đây, Phong Bất Bình dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Sở Hưu: “Sở đại nhân, môn công pháp ngươi tu luyện quả thực hết sức thần dị, lại có thể nhìn thấu tất cả khí cơ trên người đối phương. Nếu sử dụng khi giao thủ, uy năng môn công pháp này vô cùng kinh khủng.”
Sở Hưu xoa xoa đầu nói: “Thiên hạ nào có thứ gì hoàn mỹ. Nhìn thấu được khí cơ của đối thủ thì bản thân cũng phải nắm bắt được cơ hội mới có thành quả. Phong thần y, công pháp của ngươi không yếu, có thể nhìn thấu ảo diệu của cơ thể con người, quả thật vô cùng thần dị.”
Phong Bất Bình là thần y giang hồ, bản thân cũng có chút tài năng. Hắn vừa nhìn đã lập tức nhận ra điểm thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật.
Hơn nữa trước đó khi mới gặp, hắn nhìn Sở Hưu một cái, lập tức nhận ra tình huống thân thể Sở Hưu.
Phong Bất Bình lắc đầu nói: “Ta là thầy thuốc, chỉ có thể căn cứ theo chân khí và khí huyết lưu động để quan sát ra điểm tốt xấu trong cơ thể, nhưng lại chẳng tác dụng gì khi chiến đấu.”
Kiều Liên Đông đã bị Sở Hưu dọa đi, Phong Bất Bình sợ chọc phải phiền phức gì nữa nên lập tức cho người thu dọn đồ đạc, lên đường tới Quan Trung. Còn Sở Hưu và Lã Phụng Tiên lại muốn tới Cao Lăng Đổng gia tham gia Khai Sơn Tế.
Trên đường Lã Phụng Tiên nghi hoặc hỏi Sở Hưu: “Sở huynh, giờ ngươi bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo?”
Lã Phụng Tiên lúc này vẫn là Ngũ Khí Triều Nguyên, mặc dù hắn tích lũy rất thâm hậu nhưng vẫn chưa chạm tới cánh cửa Thiên Nhân Hợp Nhất.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, ta chưa thật sự giao thủ với tông sư võ đạo lần nào, làm sao nắm chắc được? Có điều giờ ta cũng có lòng tin giao thủ với một số tông sư võ đạo yếu một chút.”
Lã Phụng Tiên kinh ngạc nói: “Vậy ngươi còn dám đứng ra khiêu chiến Kiều Liên Đông? Vạn nhất hắn không bị ngươi dọa đi mà trực tiếp xuất thủ thì sao?”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì cáo mượn oai hùm, dựa thế mà làm.”
Lã Phụng Tiên nghĩ hoặc nói: “Dựa thế của ai?”
“Ngươi.”
“Sao lại là ta?”
Lã Phụng Tiên vẻ mặt nghi hoặc, hắn là võ giả xuất thân dân dã, thậm chí còn chẳng có chỗ dựa lớn như Sở Hưu, hắn có gì mà mượn được?
Cao Lăng Đổng gia