Trong ngôi mộ khổng lồ này, cảm giác của võ giả đều bị trấn áp, nhưng sáu giác quan vẫn còn, thính lực của Lã Phụng Tiên đương nhiên không có vấn đề.
Do dự một chút, Lã Phụng Tiên trực tiếp thay đổi phương hướng, đập về phía có âm thanh.
Trong ngôi mộ khổng lồ này, ngoại trừ Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên không có kẻ thù. Cho nên phía trước bất luận là ai đang giao thủ, Lã Phụng Tiên cũng định ra tay cứu giúp.
Có điều nếu người phía trước là Kiều Liên Đông, Lã Phụng Tiên cũng chẳng để ý ra tay đánh lén một hồi.
Mặc dù Lã Phụng Tiên là người phúc hậu, cũng khá bao dung, nhưng hắn không phải người lấy ơn báo oán.
Kiều Liên Đông sai khiến đồ đệ uy hiếp Phong Bất Bình, lúc đó Lã Phụng Tiên hận tới ngứa răng ngứa lợi. Nếu không phải cuối cùng Sở Hưu mạnh mẽ ra mặt, không biết mọi chuyện sẽ giải quyết ra sao.
Sau khi Lã Phụng Tiên đập vách tường, cảnh tượng chứng kiến là Thi Cửu Linh đang bức ép Nhan Phi Yên tới mức cực hạn.
Lã Phụng Tiên không có thù hận gì với Việt Nữ Cung. Mặc dù Sở Hưu từng có xung đột với Việt Nữ Cung, có điều theo Lã Phụng Tiên thấy chuyện này vẫn là oan gia nên giải không nên kết.
Nếu người trước mắt đã không phải Kiều Liên Đông, vậy Lã Phụng Tiên cũng chẳng cần nghĩ nhiều, trực tiếp ra tay cứu người.
Phương thiên họa kích trong tay hắn bùng lên một ánh sáng đỏ thẫm chói mắt, trường kích chém xuống như vầng trăng máu giữa không trung, uy thế kinh người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kích của Lã Phụng Tiên mặc dù không thể đánh tan Thi Cửu Linh nhưng lại lưu lại một vệt trắng vừa to vừa sâu. Thậm chí trực tiếp đánh bay Thi Cửu Linh, khiến hắn đập thẳng vào vách tường, lực lượng lớn tới mức khiến vách tường thiếu chút nữa sụp đổ.
Còn lúc này Thi Cửu Linh chưa kịp chứng mắng đã chứng kiến bộ dáng của Lã Phụng Tiên, không khỏi kinh ngạc hô lên: “Ôn Hầu đại nhân!”
Có điều lời vừa ra khỏi miệng, Thi Cửu Linh đã biết không đúng. Người trước mắt không phải Ôn Hầu đại nhân mà là người mà Thủy Vô Tướng nhắc tới, thanh niên giống Ôn Hầu đại nhân lúc trẻ tới tám phần.
Thi Cửu Linh vừa định nói gì đó, Lã Phụng Tiên đã múa thanh Phương thiên họa kích của mình lên, uy thế vô song, cường đại vô cùng.
Huyết Võng của Thi Cửu Linh có thể ngăn được Nhan Phi Yên nhưng lại vỡ vụn thành từng mảnh dưới Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên. Thân thể hắn như trái bóng da, mặc dù Phương thiên họa kích của Lã Phụng Tiên không thể chém vỡ nhưng lại liên tiếp đánh bay. Tới cuối cùng ngay chính Thi Cửu Linh cũng không chịu nổi, đánh tiếp nữa xương tốt của hắn khéo vỡ tan tành!
“Thủy Vô Tướng! Ngươi còn định đứng nhìn hay sao?” Thi Cửu Linh phẫn nộ quát lớn.
Đúng lúc này, trong mật thất đột nhiên hiện lên một làn nước đen, than thể Thủy Vô Tướng hiện lên từ trong đó, hắn bất đắc dĩ nói: “Phân thân của ta không ở đây, ra tay thì có ích gì? Được rồi, ngăn không được thì lùi trước đã.”
Dứt lời Thủy Vô Tướng hóa thân thành làn nước đen trực tiếp bao lấy cả Thi Cửu Linh cùng cỗ quan tài máu, không ngờ nước đen mang cả hai chìm xuống lòng đất một cách quỷ dị.
Thi Cửu Linh giờ vẫn đang bị trấn áp, chỉ có thể hoạt động xung quanh quan tài máu. Không có quan tài máu, hắn sẽ biến thành một cỗ thi thể.
Lã Phụng Tiên còn định ra tay, có điều hắn lại phát hiện hai tên kia đã hoàn toàn biến mất. Lúc này Lã Phụng Tiên mới thu tay lại, hỏi Nhan Phi Yên: “Nhan cô nương, cô nương không sao chứ?”
Nhan Phi Yên lắc đầu nói: “Không sao, đa tạ Lã công tử ra tay cứu giúp.”
Nhìn Lã Phụng Tiên, Nhan Phi Yên âm thầm thở dài. Cảm giác của nàng không sai, bản thân quả thật không bằng Lã Phụng Tiên.
Cho dù thứ hạng của nàng trên Long Hổ Bảng cao hơn Lã Phụng Tiên, nhưng nàng có thể lên bảng nguyên nhân chính là vì danh tiếng. Nếu xét sức chiến đấu chân chính, nàng kém Lã Phụng Tiên nhiều lắm.
Vứt hết những cảm xúc vô dụng ra sau đầu, Nhan Phi Yên hỏi Lã Phụng Tiên: “Lã công tử, ngươi có biết hai thứ này là gì không?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Có điều trước đó ta đã giết một phân thân do nước đen kia ngưng tụ thành hình người. Nghe giọng điệu của hắn có vẻ ngôi mộ khổng lồ này đang trấn áp Thượng Cổ Ma Thần - Lã Ôn Hầu. Bọn chúng chính là thủ hạ của Lã Ôn Hầu năm xưa.
Còn vì sao đã hơn vạn năm bọn chúng còn chưa chết, thậm chí qua đại kiếp nạn thượng cổ tới tận bây giờ, cái này thì ta không biết được rồi.
Có điều nơi này cực kỳ nguy hiểm, từ khi chúng ta tiến vào nơi này e là đã bị để mắt tới. Đám người này thậm chí muốn dùng thân thể chúng ta để phục sinh Lã Ôn Hầu kia. Không biết rốt cuộc bọn chúng ta có kế hoạch ác độc gì.
Ta lạc mất mấy người Sở huynh rồi, giờ nhìn Nhan cô nương có vẻ cũng vậy à?”
Nhan Phi Yên gật đầu, thần sắc khá khó coi: “Ta cũng lạc mất các sư muội khác rồi.”
Mặc dù giờ nhánh Ẩn Ma đã an toàn, nhưng những nữ đệ tử Việt Nữ Cung khác sống chết chưa hay. Chuyện này khiến Nhan Phi Yên có phần lo lắng.
Phải biết nữ đệ tử Việt Nữ Cung vốn không nhiều, nếu chết mất mười mấy người ở đây chắc chắn sẽ tạo thành đả kích khá lớn đối với vcn.
Lã Phụng Tiên an ủi: “Xe tới trước núi ắt có đường. Nhan cô nương không cần để ý, không khéo các nàng còn phát hiện điểm lạ trước thì sao?”
Nhan Phi Yên cũng gật nhẹ đầu. Giờ lo lắng cũng vô dụng, may mà nàng gặp được Lã Phụng Tiên, cho nên lúc này vừa vặn đi cùng Lã Phụng Tiên tiến theo một hướng. Còn là Lã Phụng Tiên đi trước mở đường.
Còn bên phía Sở Hưu, y liên tiếp đục thủng mấy chục bức tường, cuối cùng cũng xuyên qua đống hành lang kia tới một cung điện bằng đồng xanh rộng lớn.
Có điều lúc này chính giữa cung điện đang phong ấn khóa giữ một thứ cực kỳ kinh khủng.
Đó là một bộ xương khô toàn thân bốc lửa, trên người còn mặc bộ chiến giáp màu đen. Có điều trên chiến giáp đã đầy những vết rách, có chỗ còn nhuộm vết máu. Không biết vì sao giữa ngọn lửa hừng hực kia, chiến giáp vẫn có vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Tứ chi của bộ xương đều bị trói bằng xích sắt khổng lồ. Tuy khóa xích trên tứ chi đã tuột ra, nhưng sợi xích vẫn quấn quanh cổ tay cổ chân hắn. Chỉ có phần xích ở eo vẫn khóa chặt trên người, khiến hắn không cách nào bước tới một bước.
Còn lúc này trong cung điện đã có vài chục người, đại đa số là võ giả Đổng gia, trong đó còn một số võ giả tán tu.
Lúc này hai sợi xích sắt khổng lồ đang nhanh chóng bay lượn xung quanh bọn họ, như một cái lồng lớn giam cầm bọn họ.
Hai sợi xích bay lượn là từ dưới chân bộ xương khô. Thấy Sở Hưu tới, xích sắt múa lên, vừa vặn bao phủ Sở Hưu vào trong.
Sở Hưu nhướn mày, Thiên Ma Vũ giương lên, một đao mang theo ma khí hung hăng ác liệt chém ra, không ngờ lại chẳng hề để lại chút vết tích nào trên đó, trực tiếp bị hất văng.
Một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất của Đổng gia trong đó cười khổ nói: “Sở đại nhân, đừng thử nữa, vô dụng thôi. Sợi xích này là cường giả thời thượng cổ dùng để giam cầm con quái vật kia, hôm nay lại thành binh khí của nó. Có lẽ ngoại trừ thần binh, không ai chém nổi.
Muốn ra ngoài chỉ có thể nghĩ cách ra tay với quái vât kia. Chỉ khi áp sát được hắn, làm xáo trộn đường di chuyển của mấy sợi xích vung vẩy này, chúng ta mới có hy vọng trốn thoát.”
Không thể tin nổi 1