Côn Luân Ma Chủ

Chương 586. Kiếm chuyện 2




Còn Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này cũng vậy, yêu cầu đối với người tu luyện quá cao.

Đổng gia còn vọng tưởng đoạt được bộ công pháp này, cho dù Đổng gia nhận được Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, với trình độ của Đổng gia, chẳng mấy ai có tư cách tu luyện môn công pháp này.

Nếu là tông sư võ đạo như Đổng Tề Khôn mặc dù có thể dùng tu vi cưỡng ép tu luyện vài tầng. Chẳng qua nhiều nhất hắn cũng chỉ tu luyện được tới tầng thứ ba, sau đó cơ thể sẽ không chịu được loại lực lượng này.

Lã Phụng Tiên trời sinh thần lực, tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân này sẽ không gặp trở ngại gì. Còn Sở Hưu có Đại Kim Cương Thần Lực đặt cơ sở, cơ thể hắn cũng không yếu, đương nhiên có tư cách.

Hơn nữa mặc dù Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân đơn giản thô bạo, điều kiện tu luyện lại hà khắc nhưng uy lực cũng cường hãn dị thường. Một bước một tầng, mỗi tầng đều khiến lực lượng bản thân tăng cường rất nhiều, còn có ma khí hộ thể trên người. Sau khi tu luyện tới tầng thứ chín còn có thể đạt tới Bất Diệt Ma Thân, đứt chi có thể mọc lại. Tu luyện tới cảnh giới như Lã Ôn Hầu quả thật giết không chết, thậm chí cần hai giới Đạo Phật liên thủ trấn áp cơ thể mới được.

Giờ trên người Sở Hưu có cả công pháp luyện thể Phật môn và Ma môn, không biết đồng tu rốt cuộc sẽ ra sao, Bất Diệt Kim Thân thêm Bất Diệt Ma Thân?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng để ý, hắn đồng tu ba nhà Đạo Phật Ma, cũng chẳng lo chuyện công pháp phản phệ.

Ngay lúc Sở Hưu mới bế quan được vài ngày, Quỷ Thủ Vương đã tới gõ cửa, hạ giọng nói: “Đại nhân, đám người Quan Nam kia lại vượt biên rồi!”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Dẫn ta tới!”

Lúc này trong khu vực tiếp giáp giữa Quan Tây và Quan Nam, trước cửa đại trạch Liễu gia, gia chủ Liễu gia Liễu Thừa Tiền đang khép nép nói chuyện với vài bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.

Trên đất Quan Tây, Liễu gia là gia tộc nhỏ, gia chủ Liễu Thừa Tiền này cũng chỉ có tu vi Nội Cương cảnh mà thôi.

Đám bộ đầu giang hồ kia thản nhiên nói: “Liễu gia chủ, chúng ta tra xét ra có người buôn lậu hàng cấm về phía Tây Sở, khởi nguồn chính là Liễu gia ngươi. Chuyện này Liễu gia chủ có định giải thích chút không? Đương nhiên Liễu gia chủ có không muốn giải thích cũng được. Nhưng mấy huynh đệ chúng ta vất vả chạy từ bên Quan Nam xa xôi tới đây, bỏ bao công sức như vậy không thể nào tay trắng đi về được? Bằng không Liễu gia chủ ngỏ chút lòng thành, chuyện này tạm thời bỏ qua?”

Liễu Thừa Tiền cười lớn nói: “Các vị cần bao nhiêu?”

Thật ra chuyện này trước đây Liễu Thừa Tiền đã quen thuộc, vì đây không phải lần đầu.

Bộ đầu giang hồ đất Quan Nam dọa dẫm những thế gia nhỏ vùng giao giới bọn họ đã một thời gian. Liễu gia cũng đã gặp ba lần. Giờ toàn bộ các thế lực vùng giao giới ai oán dậy đất, cũng âm thầm mắng chửi Sở Hưu không thôi.

Bọn họ là thế lực lệ thuộc đất Quan Tây, theo yêu cầu của Sở Hưu, mỗi tháng phải dâng lên không ít tiền đút lót cho y. Thế nhưng giờ bọn họ bị ức hiếp tới mức này, tên Sở Hưu kia lại chẳng dám thả một cái rắm, bảo họ không tức tối được sao?

Trong khu vực giao giới này không ít người cho rằng Sở Hưu này chỉ ngang ngượng trong nhà, ra tay độc ác với các thế lực võ lâm đất Quan Tây, nhưng gặp mặt người ngoài lại e sợ.

Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đưa mắt nhìn nhau, lạnh lùng nói: “Chúng ta không cần nhiều, huynh đệ chúng ta có tám người, mỗi người mười lượng tử kim, tám mươi lượng là đủ.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Liễu Thừa Tiền lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Các vị, nhiều tử kim như vậy, Liễu gia ta thật sự không lấy ra nổi.”

Thật ra tám mươi lượng tử kim, trước kia Liễu gia vẫn có. Nhưng đám người này mới mấy tháng đã tới Liễu gia ba lần, bọn họ đào đâu ra tiền nữa?

Tên bộ đầu giang hồ nghe xong cười lạnh nói: “Không lấy ra được? Vậy thì tốt, đi theo ta về Hình Đường Quan Nam một chuyến!”

Đám bộ đầu giang hồ Quan Nam vốn tới để gây chuyện, dù sao nơi này là Quan Tây, cho dù những thế lực võ lâm Quan Tây bị ép làm phản thì đã sao nào? Có nhức đầu cũng là đám người bên phân bộ Quan Tây.

Huống hồ An Bá Thông vốn ôm tâm tư gây sự tới đây. Hắn thậm chí đã nói với thủ hạ, không cần cố kỵ gì cả, có quá đáng thế nào cũng được, xảy ra chuyện đã có hắn gánh vác.

Lúc này đám người Liễu gia sắc mặt căm phẫn, đúng là khinh người quá đáng.

Đám người phân bộ Quan Tây mặc kệ, cùng lắm thì họ tới tổng hộ Hình Đường nói lý.

Có điều đúng lúc này một âm thanh lại vang lên sau lưng đám đông.

“Người phân bộ Quan Nam dám tới Quan Tây ta bắt người, ai cho ngươi lá gan này?”

Sở Hưu dẫn theo đám thủ hạ Quỷ Thủ Vương, Đường Nha tới đây, gương mặt không hề có vẻ giận dữ nhưng bầu không khí áp lực này lại khiến đám bộ đầu giang hồ Quan Nam đồng loạt biến sắc.

Trước đó bọn họ ở đây rêu rao ngang ngược một thời gian nhưng Sở Hưu vẫn không hề ra mặt. Những câu tử họ đã nghĩ từ trước đều không dùng đến, đám người Quỷ Thủ Vương lại không dám giáp mặt bọn họ, khiến cho đám bộ đầu giang hồ Quan Nam này lại càng hống hách.

Có điều giờ thấy Sở Hưu tới, lại nghĩ tới những lời đồn đại về Sở Hưu trong Quan Trung Hình Đường cùng uy danh của y trên giang hồ, cho dù những bộ đầu giang hồ này đã chuẩn bị sẵn từ trước vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Nhưng nghĩ tới An Bá Thông sau lưng mình, những bộ đầu giang hồ Hình Đường Quan Nam lại như có thêm dũng khí, hắn cắn răng nói: “Sở đại nhân, không phải chúng ta tới đất Quan Tây bắt người, mà là chúng ta truy theo manh mối buôn lậu từ Quan Nam đến Quan Tây.

Dựa theo quy củ của Quan Trung Hình Đường, nếu vụ án này đại nhân muốn tiếp nhận, chúng ta đương nhiên sẽ chuyển giao. Nhưng thời gian trước đó Sở đại nhân không có mặt, những người khác lại không có tư cách để chúng ta chuyển giao vụ án này.”

Sở Hưu nhìn chằm chằm vào võ giả phân bộ Quan Nam kia, sắc mặt không hề thay đổi, giọng điệu thản nhiên nói: “Ta hỏi ngươi, tới Quan Tây ta bắt người, là ai cho ngươi lá gan này?”

Dưới ánh mắt của Sở Hưu, võ giả Quan Nam kia trên trán dần dần đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Sở đại nhân, ta đã nói rồi, đây là quy củ...”

Sở Hưu vung tay, trực tiếp ngắt lời võ giả kia.

“Ta không muốn hỏi lại câu này lần thứ ba. Nếu ngươi không nói ai cho ngươi lá gan này, vậy ta cứ coi như ngươi gan to bằng trời là được.

Còn nữa, đừng nói quy củ gì với ta. Muốn nói quy củ điều kiện đầu tiên là ngươi có tư cách và thực lực, chúng ta mới có thể chơi chung quy củ. Muốn nói quy củ với ta, ngươi là cái thá gì?”

Sở Hưu quay sang nói với đám người Đường Nha: “Đánh gãy chân bọn chúng, phế bỏ võ công. Để chúng bò về Quan Nam. Ta muốn xem xem lúc đó bọn chúng còn có gan như giờ nữa không!”

Đám võ giả Quan Nam kia lập tức biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân, chúng ta là...”

Có điều không đợi bọn họ nói hết lời, đám người Đường Nha đã lập tức xuất thủ.

Trước đó do có Quỷ Thủ Vương ngăn cản, đám người Đường Nha quả thật vô uất ức.

Giờ rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Sở Hưu trở về, xả ra chuyện gì đương nhiên có Sở đại nhân gánh vác, nếu đã vậy họ còn phải sợ gì?

Cho nên đám người Đường Nha trực tiếp xuất thủ, chỉ trong nháy mắt đã đánh gãy chân tay đám võ giả Quan Nam, phế bỏ bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.