Côn Luân Ma Chủ

Chương 600: Đủ ngoan đủ độc 1




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------------------

Mặc dù Tụ Nghĩa Trang nhắm Kỳ Liên Trại thành mục tiêu nhưng trước giờ Tụ Nghĩa Trang chưa từng coi thường Kỳ Liên Trại. Bất kể Nhiếp Đông Lưu hay Nhiếp Nhân Long đều vậy.

Thân là người sống sót duy nhất trong Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu ngày trước, thực lực Kỳ Liên Trại ra sao không cần nhiều lời cũng hiểu, tuyệt đối không yếu.

Cho nên lần này bọn họ mới thiết tiệc uống rượu chúc mừng vì tạm thời chiếm ưu thế. Nào ngờ người của Kỳ Liên Trại lại chủ động chạy trốn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi để ác chiến vài trận kế tiếp, ai ngờ chiến thắng thoải mái như vậy.

Sửng sốt một hồi, lúc này một võ giả trung niên thân mặc áo gấm màu đen đột nhiên đứng dậy cười nói: “Trang chủ, thiếu trang chủ, nếu Kỳ Liên Trại đã bỏ trốn vậy có phải nghĩa là chúng ta có thể nhận lấy địa bàn Liêu Đông Quận hay không?”

Nhiếp Đông Lưu hơi cau mày, trong lòng không vui.

Đám người này đúng là bùn nhão không dính được lên tường, thế này rõ ràng là vừa kiếm được chút xíu lợi lộc đã đòi chia lãi.

Tụ Nghĩa Trang có thể xây dựng được liên minh này điểm mấu chốt nhất đương nhiên là thanh danh Tụ Nghĩa Trang, còn một điểm khác chính là vì lợi ích.

Tụ Nghĩa Trang hứa hẹn chỉ cần đánh hạ được địa bàn, trong đó Tụ Nghĩa Trang không cần gì cả, tất cả đều chia cho những thế lực này. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là những thế lực này không thoát ly khỏi liên minh.

Đây cũng là điểm thông minh của Nhiếp Nhân Long, Tụ Nghĩa Trang vĩnh viễn là Tụ Nghĩa Trang mở rộng cánh cửa giúp đỡ đồng đạo giang hồ. Chuyện xâm chiếm công phạt các địa bàn khác không phải Tụ Nghĩa Trang bọn họ làm mà là các thế lực khác trong liều mạng làm.

Tiếng xấu thì những thế lực này chịu, thanh danh Tụ Nghĩa Trang không hao tổn chút nào. Hơn nữa một khi Tụ Nghĩa Trang cần liên minh sẽ lập tức tập kết. Cứ như vậy, lợi ích hay thanh danh đều có, cớ sao không làm?

Cho nên giờ võ giả này nói tới chuyện địa bàn cũng không sai. Có điều hắn lại thấy nói quá gấp gáp khiến Nhiếp Đông Lưu cảm thấy khó chịu.

Nhiếp Nhân Long cười cười nói: “Miêu gia chủ không cần lo lắng, thứ nên là của các ngươi chắc chắn sẽ là của các ngươi. Chờ lát nữa ta sẽ phái người đi dò xét một chút. Nếu đám người Kỳ Liên Trại kia thật sự rời khỏi Liêu Đông Quận, vậy chúng ta sẽ bắt đầu bàn bạc xem phân chia lãnh địa ra sao.”

Gia chủ Miêu gia là Miêu Xuân Mậu. Thật ra trên đất Yến Đông thực lực của Miêu gia cũng chẳng mạnh, không phải đại thế gia gì.

Miêu gia có thể quật khởi là vì xuất hiện một vị đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất là Miêu Xuân Mậu, cho nên lúc này Miêu Xuân Mậu chẳng kịp chờ đòi chia địa bàn, thuận tiện tăng cường thực lực của Miêu gia hắn.

Nghe Nhiếp Nhân Long nói vậy, Miêu Xuân Mậu cũng cười cười chắp tay một cái nói: “Trang chủ chớ trách, là tại hạ quá nóng lòng thôi.”

Nhiếp Nhân Long khoát tay một cái nói: “Không sao, chuyện thường tình thôi ấy mà.”

Sau khi những người khác đều trở về, Nhiếp Đông Lưu mới hừ lạnh một tiếng nói: “Đám người này đúng là nôn nóng không nhịn nổi, còn chưa đuổi tận giết tuyệt Kỳ Liên Trại, bọn họ đã định chia lợi lộc rồi.”

Nhiếp Đông Lưu thản nhiên đáp: “Thế nhân đều coi trọng lợi ích, nếu không có lợi ích, ai lại làm việc cho con? Đông Lưu, nhớ kỹ, thứ dễ lợi dụng nhất trên thế gian này chính là những người trong lòng có dục vọng. Ngược lại những kẻ thật sự vô dục vô cầu mới là khó dây vào nhất.”

Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Vâng, hài nhi xin nghe lời dạy của cha.”

Có điều Nhiếp Đông Lưu ngừng lại một chút rồi lại hỏi: “Phụ thân, sao Kỳ Liên Trại lại đột nhiên rút lui, tình hình ra sao?

Con đã điều tra rồi, Bàng Hổ không phải kẻ ham sống sợ chết, thậm chí con còn sợ ép Kỳ Liên Trại quá, đối phương sẽ chơi cá chết rách lưới, sao tên Bàng Hổ kia lại đột nhiên rút lui, có vấn đề gì trong chuyện này không?”

Nhiếp Nhân Long vuốt bộ râu của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lòng người đều sẽ thay đổi, sau chuyện Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt, giờ Bàng Hổ đã không phải là Bàng Hổ chủ nhân Kỳ Liên Thiết Kỵ nữa.

Hơn nữa lần này Bàng Hổ hẳn đã nhận ra chênh lệch lực lượng giữa đôi bên. Cho dù hắn không nghĩ vì mình cũng phải nghĩ cho những võ giả Kỳ Liên Trại khác chứ. Đối chọi đến cùng với liên minh Tụ Nghĩa Trang chúng ta, hắn không có bất cứ lợi lộc nào. Cho nên lúc này hắn có rút lui cũng là bình thường.

Có điều cho dù có gian trá gì cũng không cần phải gấp, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy rồi, thêm mấy ngày cũng chẳng sao. Phái người tới khu rừng Liêu Đông tìm hiểu rõ ràng rồi chúng ta ra tay toàn lực.”

Nhiếp Đông Lưu gật đầu nói: “Vậy được, hài nhi sẽ bảo người đi làm.”

Khi người của Tụ Nghĩa Trang dò xét trong rừng rậm Liêu Đông, phát hiện nơi này quả thật đã là vườn không nhà trống, những thế lực võ lâm Yến Đông lập tức vui mừng như điên.

Tụ Nghĩa Trang đã chính miệng nói mình không cần bất cứ địa bàn Liêu Đông Quận nào, tất cả đều thuộc về các thế lực võ lâm khác trong liên minh.

Những kẻ cầm quyền trong thế lực võ lâm này cũng không phải người ngốc. Tụ Nghĩa Trang khôn khéo nhưng bọn họ chẳng phải ngu ngốc, đương nhiên biết Tụ Nghĩa Trang đang suy nghĩ điều gì.

Có điều cứ ở lại trong liên minh Tụ Nghĩa Trang như vậy cũng không có chỗ xấu gì cho họ.

Dựa lưng vào đại thụ dễ hóng mát, trong quá khứ những thế lực bọn họ mặc dù không yếu nhưng cũng chẳng so được với những thế lực đứng đầu giang hồ như Thần Vũ Môn, Hoàng Phủ thị. Mà giờ nếu bọn họ đứng trong liên minh Tụ Nghĩa Trang, khi phải đối mặt với những thế lực đứng đầu này họ cũng có chút lòng tin.

Còn lúc này trong một quán rượu ở một châu phủ thuộc Liêu Đông Quận, Sở Hưu, Hà Triển, Lâm Mộc Thông còn có Hàn Báo cùng hơn mười võ giả tinh nhuệ của Kỳ Liên Trại tập trung một chỗ. Hàn Báo báo cáo lại tình hình vừa được tra xét gần đây.

Bàng Hổ đã dẫn phần lớn võ giả Kỳ Liên Trại ẩn nấp trong khu vực Bắc Địa, né tránh Tụ Nghĩa Trang truy lùng. Còn những tinh nhuệ Kỳ Liên Trại như Hà Triển được Bàng Hổ yêu cầu nhất định phải nghe lệnh Sở Hưu.

Khi Hàn Báo thuật lại xong tình hình, Hà Triển hừ lạnh nói: “Giờ đã như ngươi mong muốn rồi, Kỳ Liên Trại ta tự vứt bỏ cơ nghiệp của mình, bị người ta truy đuổi như chó mất chủ. Giờ ngươi nói phải làm sao?”

Sở Hưu không buồn để ý tới ngữ điệu của Hà Triển, y chỉ thản nhiên nói: “Đứng càng cao ngã càng thảm, giờ cho bọn chúng vui vẻ chút đi. Sau này tự có lúc cho chúng khóc không thôi.

Nếu nhượng bộ dã thành công, Tụ Nghĩa Trang cũng không nghi ngờ gì. Vậy bước kế tiếp chính là chia rẽ.

Đoàn thể như liên minh Tụ Nghĩa Trang mặc dù nhìn thì cường đại nhưng bất cứ liên minh nào cũng rất phân tán. Mọi người chỉ vì lợi ích hay một mục tiêu nào đó nên mới liên hợp lại với nhau. Chẳng qua cuối cùng thì ai chẳng phải người ích kỷ kia chứ, thứ ưu tiên suy nghĩ tới đầu tiên vẫn là bản thân cả thôi.”

Nói xong, Sở Hưu lấy một chồng tư liệu ra nói: “Đây là tư liệu của những thế lực gia nhập Tụ Nghĩa Trang. Chúng ta không cần nhiều, chỉ cần lựa chọn một mục tiêu tiến hành chia rẽ, để hắn làm việc cho chúng ta. Vậy là được.”

Đủ ngoan đủ độc 2