Nhiếp Đông Lưu gật nhẹ đầu, có điều hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phải nói sau khi người Kỳ Liên Trại nhượng bộ, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cứ như có ai đó đang thao túng hết thảy. Cảm giác này vô cùng quái dị, hơn nữa Nhiếp Đông Lưu còn không tìm ra chứng cứ gì.
Đây chỉ là cảm giác của mình hắn, khi không có chứng cứ chứng minh, Nhiếp Đông Lưu không dám nói lung tung. Giờ Nhiếp Đông Lưu chỉ có thể hy vọng cảm giác của mình sai lầm, là ảo giác do gần đây hắn bận rộn mệt mỏi quá độ.
Sau khi trở lại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, sắc mặt Bạch Hàn Thiên vô cùng âm trầm.
Bạch Vô Kỵ thấy thần sắc Bạch Hàn Thiên có vẻ không đúng bèn vội vàng hỏi: “Phụ thân, đám người Tụ Nghĩa Trang kia không chịu giao người?”
Bạch Hàn Thiên gật đầu nói: “Tên tiểu tử Ma đạo kia nói đúng thật. Thái độ của Tụ Nghĩa Trang rất kỳ quái. Cho dù lần này Tụ Nghĩa Trang không định ra tay với Bắc Địa, e rằng bọn chúng cũng có mưu đồ khác.”
Bạch Vô Kỵ nghe vậy lạnh lùng nói: “Vậy phụ thân còn chờ gì nữa? Người không phạm ta ta không phạm người. Nếu Tụ Nghĩa Trang dám tới Bắc Địa gây chuyện, vậy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta sẽ khiến chúng nhìn cho rõ, ở Bắc Địa này rốt cuộc ai mới là vương là tướng!”
Một thế lực cắm rễ đã lâu trên lãnh thổ, bản thân đã đại biểu cho một loại căn cơ thực lực.
Phiêu Tuyết Thành chỉ tên là Phiêu Tuyết Thành, người ngoài gọi Phiêu Tuyết Thành là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chính là bởi bọn họ cắm rễ gây dựng căn cơ hơn ngàn năm tại Bắc Địa.
Phiêu Tuyết Thành đại biểu cho Bắc Địa, còn Bắc Địa cũng đại biểu cho Phiêu Tuyết Thành.
Cho nên thế lực như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành luôn rất mẫn cảm với khu vực của mình. Ngươi muốn đến cũng được nhưng phải đánh tiếng chào hỏi trước, một khi vi phạm quy củ vượt giới, hai bên đã kết thù kết oán.
Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói: “Trước tiên không vội, đi gọi tiểu tử nhánh Ẩn Ma kia lại. Ta muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn hợp tác ra sao.
Còn nữa, Vô Kỵ, tính cách của con có trầm ổn hơn chút được không? Bế quan lâu như vậy rồi còn không rèn luyện tính khí con à?”
Bạch Vô Kỵ cúi đầu không nói gì, sau lần trước bị Thẩm Bạch xuất một kiếm đánh trọng thương, mặc dù trong tính cách của Bạch Vô Kỵ đã bớt đi chút cuồng ngạo, có điều hành động của hắn lại có vẻ quyết liệt hơn trước đây nhiều.
Như chuyện lần này nếu để cho Bạch Vô Kỵ tới xử lý, Tụ Nghĩa Trang dám chọc tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn, vậy trực tiếp động thủ là được, sao phải lo nhiều chuyện vô dụng như vậy làm gì?
Có lẽ do một kiếm của Thẩm Bạch để lại cho hắn ấn tượng quá mức sâu sắc, hiện giờ cách hành xử của Bạch Vô Kỵ cực kỳ đơn giản trực tiếp, thích nhất là dùng lực lượng giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Sở Hưu không đi xa mà trực tiếp ở lại ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Khi gặp lại Bạch Hàn Thiên, Sở Hưu cười cười nói: “Xem ra Bạch thành chủ không đòi được người rồi, nếu không ta đã chẳng xuất hiện ở đây.”
Bạch Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh thẳm, chậm rãi nói: “Ta không đòi được người thật, có điều sao ta cảm thấy chuyện này có vẻ không đúng? Cuối cùng kẻ được lợi chính là Kỳ Liên Trại các ngươi. Chuyện này có phải do ngươi thúc đẩy ở đâu đó không?”
Bạch Hàn Thiên có thể trở thành thành chủ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc.
Mặc dù hắn không có chứng cớ, có điều theo Bạch Hàn Thiên, người được lợi cuối cùng trong chuyện này chắc chắn là đám người Kỳ Liên Trại.
Vốn dĩ là tranh đấu giữa Tụ Nghĩa Trang và Kỳ Liên Trại, kết quả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ đang vô tội lại bị dính líu vào. Bạch Hàn Thiên có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Sở Hưu cười cười nói: “Bạch thành chủ, trong chuyện này có ta thúc đẩy hay ko? Cho dù ta có phủ nhận ngươi cũng không tin, mà ngươi cứ cố vin vào cũng chẳng có chứng cứ.
Có điều ngươi cứ nhìn tuyến đường hành động của Tụ Nghĩa Trang là biết. Tụ Nghĩa Trang đang muốn phát triển thế lực, không đi hướng tây cũng chẳng đi hướng nam, cứ tiến theo hướng bắc. Bọn chúng nói mục tiêu của chúng chỉ là Kỳ Liên Trại, chỉ muốn vây giết dư nghiệt cự khấu, ngươi có tin không?”
Bạch Hàn Thiên trầm ngâm không nói gì.
Hắn cùng Nhiếp Nhân Long quen biết đã hơn hai mươi năm, biết rõ vị Nhiếp trang chủ của Tụ Nghĩa Trang này thật ra là kẻ không có lợi không chịu làm.
Chuyện hắn làm hoặc là vì lợi ích, hoặc là vì thanh danh. Giúp đỡ triều đình diệt trừ dư nghiệt cự khấu ư? Tụ Nghĩa Trang còn chưa có hảo tâm lớn đến vậy.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Cho nên mới nói, dù Bạch thành chủ không ra tay trong chuyện lần này, chọn cách ẩn nhẫn. Nhưng đến khi Tụ Nghĩa Trang triệt để nắm vững các thế lực tại Lâm Diệp, trở thành hàng xóm với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi. Các ngươi dám cam đoan sẽ không xảy ra mâu thuẫn xung đột gì ư?
Cạnh giường mình nằm há lại cho kẻ ngủ ngáy! Đại Quang Minh Tự có thể làm hàng xóm với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là vì hai bên chênh lệch rất lớn. Nhưng chênh lệch giữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và Tụ Nghĩa Trang không lớn đến vậy!”
Tất cả những lời khích bác uy hiếp trước đó đều không đả động được tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng câu nói của y: cạnh giường mình nằm há lại cho kẻ ngủ ngáy, lại khiến Bạch Hàn Thiên chấn động trong lòng.
Trong quá khứ vị trí của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành luôn vô cùng an nhàn.
Thân là hàng xóm của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thực lực của Đại Quang Minh Tự quá mạnh, mạnh tới mức chẳng hề cùng cấp với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nữa. Bọn họ căn bản không cảm thấy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là uy hiếp.
Còn Bắc Nguyên Tà Cực Tông mặc dù là tông môn Ma đạo nhưng lại vô cùng ẩn nhẫn kín tiếng, không xảy ra xung đột gì với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Liêu Đông Quận phía đông căn bản không có thế lực nào lớn. Kỳ Liên Trại chỉ coi là nửa, đám thổ phỉ này căn cơ yếu kém, không tính là thế lực lớn được.
Cho nên mấy năm gần đây, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề đối ngoại.
Nhưng nếu Tụ Nghĩa Trang trở thành hàng xóm của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Nhiếp Nhân Long lại chẳng phải hạng người chịu khuất phục trước kẻ nào. Đến lúc đó song phương sẽ có xung đột ra sao, kết quả có thể tưởng tượng được.
Sở Hưu nhìn Bạch Hàn Thiên, lời nói sâu xa: “Bạch thành chủ, con người ta luôn có một thói quen, đó chính là thích bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước. Đơn giản ít tốn sức, thậm chí đôi khi thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Tại hạ cho rằng thói quen này rất tốt, Bạch thành chủ thấy sao?”
Bạch Hàn Thiên im lặng nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Ta muốn gặp Bành Hổ một lần.”
Gương mặt Sở Hưu đeo mặt nạ sắt không nhìn ra chút biểu cảm gì. Nhưng dưới mặt nạ, khuôn mặt y lại lộ ra chút ý cười: “Đương nhiên là được.”
Cho dù Sở Hưu đại biểu cho nhánh Ẩn Ma, y vẫn là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện quan trọng như vậy Bạch Hàn Thiên không yên tâm bàn bạc với Sở Hưu, chỉ có Bành Hổ mới có tư cách nói chuyện ngang hàng với hắn.
Còn giờ nếu Bạch Hàn Thiên đã định gặp Bành Hổ, vậy chứng minh chuyện này đã xong.
Hai người gặp mặt, mặc dù hẹn tại Bắc Địa, nhưng lại không phải trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bành Hổ vẫn không tin tưởng được Bạch Hàn Thiên.
Có điều khi Bạch Hàn Thiên cùng Bành Hổ gặp mặt, hai người đều thổn thức.
Ai mà ngờ hai người trước kia còn tranh đấu ngươi chết ta sống lại có ngày liên thủ như vậy?
Dụ địch cùng vây giết 1