“Đám yêu nhân chết tiệt này!”
Nhiếp Nhân Long nhìn về phía Sở Hưu mặc áo đen đeo mặt nạ màu đen. Lúc này nếu không có Bạch Hàn Thiên ngăn cản, hắn thậm chí hận không thể xé xác Sở Hưu.
Có trời mới biết rốt cuộc Bành Hổ cấu kết cùng đám yêu nhân Ma đạo này ra sao. Nếu hắn phát hiện ra sớm có người khác nhúng tay, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ chú ý hơn gấp trăm lần.
Chính vì địch trong tối ta ngoài sáng, dùng hữu tâm tính toán vô tâm nên Tụ Nghĩa Trang bọn họ mới bị lừa gạt thảm tới vậy.
Còn lúc này Sở Hưu cũng không hề quan tâm tới ánh mắt Nhiếp Nhân Long nữa mà chăm chú quan sát Nhiếp Đông Lưu.
Thật ra từ đầu Sở Hưu đã muốn ra tay với Nhiếp Đông Lưu, có điều lại bị một người vượt trước. Kẻ đó chính là Bạch Vô Kỵ.
Trước đó khi Bạch Vô Kỵ và Nhiếp Đông Lưu cùng ở Tiên Thiên, hai người đã đấu đá mấy lần, có điều Bạch Vô Kỵ không lần nào chiếm lợi.
Lần này Bạch Vô Kỵ lặng lẽ một thời gian dài như vậy, hắn không cho rằng mình kém hơn Nhiếp Đông Lưu.
Chứng kiến Bạch Vô Kỵ cầm thương lao tới, Nhiếp Đông Lưu lạnh lùng nói: “Lần này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi ra chiêu không sai, không ngờ lại liên thủ với đám giặc cướp Kỳ Liên Trại này ra tay với Tụ Nghĩa Trang chúng ta.
Lần này Tụ Nghĩa Trang chúng ta bất cẩn chịu thiệt, khoản nơi này ngày sau sẽ tính!”
Bạch Vô Kỵ cười lạnh nói: “Nhiếp Đông Lưu, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Ngươi còn nghĩ tới ngày sau ư? Hôm nay ngươi có trốn được không còn là ẩn số đấy!”
Dứt lời, trường thương trong tay Bạch Vô Kỵ trực tiếp mang theo hơi lạnh thấu xương đập xuống, Hàn Băng Cương Khí lạnh lẽo âm hàn nhưng khí thế hùng hồn mạnh mẽ
Nhiếp Đông Lưu thi triển Càn Khôn Lăng Vân Thủ, tay nắm cần khôn. Chỉ trong chốc lát vô số sợi tơ cương khí xoay vòng rơi xuống, một thương thế mạnh lực trầm của Bạch Vô Kỵ trực tiếp dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một chút. 1
Sắc mặt Bạch Vô Kỵ đột nhiên biến đổi, sao lực lượng của Nhiếp Đông Lưu lại đột nhiên mạnh như vậy?
Có điều không đợi Bạch Vô Kỵ kinh ngạc xong, hai tay Nhiếp Đông Lưu đã lóe lên cương khí màu vàng kim chói mắt.
Hai tay của hắn trực tiếp nắm lấy trường thương của Bạch Vô Kỵ, cương khí vàng kim bộc phát, nắm lấy trường thương đột nhiên vung lên, quăng thẳng Bạch Vô Kỵ ra ngoài.
Hơn nữa thân hình Nhiếp Đông Lưu không hề ngừng lại, một quyền đấm ra như vầng thái dương rực rỡ hàng lâm, uy thế cương mãnh bá đạo.
Đây không phải công pháp của Tụ Nghĩa Trang mà là Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công!
Hai mắt Bạch Vô Kỵ bùng lên ánh sáng lạnh lẽo băng giá, Băng Phách Thần Mục được hắn thi triển, đánh thẳng tới đầu óc Nhiếp Đông Lưu, muốn đông kết nguyên thần của hắn.
Có điều quanh người Nhiếp Đông Lưu lại có Hạo Dương Cương Khí hộ thể, uy lực của Băng Phách Thần Mục còn chưa thi triển triệt để đã bị Hạo Dương Cương Khí của Nhiếp Đông Lưu triệt tiêu.
Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công của Hàn Bá Tiên luận uy năng chắc chắn không thể sánh với Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân của Sở Hưu, thậm chí không sánh nổi cả Đại Kim Cương Thần Lực.
Có điều ưu thế duy nhất của Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công là toàn diện, cơ hồ không tìm ra nhược điểm nào.
Một quyền của Nhiếp Đông Lưu đánh xuống mang theo uy thế vô song, trực tiếp đánh bay Bạch Vô Kỵ, đập vỡ phòng ốc xung quanh.
Bạch Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay được hắn múa lên tới cực hạn, Hàn Băng Cương Khí trấn hồn đoạt phách, lấy Bạch Vô Kỵ làm trung tâm, mười trượng xung quanh như làn sương tháng sáu, lạnh lẽo tới cực điểm.
Có điều đối mặt với Nhiếp Đông Lưu lúc này, Bạch Vô Kỵ cho dù xuất thủ toàn lực vẫn không làm gì được đối phương.
Trong tay Nhiếp Đông Lưu lóng lánh ánh cương khí vàng kim, Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công được hắn thi triển tới cực hạn. Bạch Vô Kỵ vốn cũng am hiểu chém giết cận chiến bị Nhiếp Đông Lưu áp chế tới cực hạn.
Hơn nữa Càn Khôn Lăng Vân Thủ của Nhiếp Đông Lưu cũng là cương nhu cùng tồn tại, hai bên kết hợp khiến cho thực lực hắn vượt xa Bạch Vô Kỵ.
Lúc này trong lòng Bạch Vô Kỵ tràn ngập cảm giác thất bại, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc hắn bị một kiếm của Thẩm Bạch đánh bại.
Thẩm Bạch dù sao cũng chỉ là một người xa lạ, còn Nhiếp Đông Lưu lại là kẻ đấu đá với Bạch Vô Kỵ từ nhỏ đến lớn, thế nhưng tới giờ chênh lệch giữa hai người đã càng lúc càng lớn.
Bạch Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay nhiễm chút ánh sáng đỏ máu, sắc đỏ lạnh lẽo ngưng tụ, như một con cự long đâm về phía Nhiếp Đông Lưu.
Nhiếp Đông Lưu lắc đầu nói: “Vô dụng thôi Bạch Vô Kỵ, từ nhỏ tới lớn ngươi không chịu thua, nhưng ngươi có biết thiếu sót lớn nhất của ngươi là ở đâu không? Đó chính là ngươi không tự hiểu lấy mình!
Trước kia ta không đấu với ngươi đến cùng chẳng qua là vì ta không muốn tham gia tranh đấu vô nghĩa, không quan trọng. Nhưng khi thật sự giao chiến, ngươi tưởng ngươi thắng được ta chắc?”
Dứt lời, trong tay Nhiếp Đông Lưu càn khôn đảo ngược, cương khí vàng kim trực tiếp ngưng tụ thành một vòng xoáy xoắn vặn vây giết, không ngờ lại trực tiếp xoắn nát thanh trường thương trong tay Bạch Vô Kỵ, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại phía sau.
Ánh mắt Nhiếp Đông Lưu lóe lên sát cơ.
Trước đây Nhiếp Đông Lưu có đấu đá với Bạch Vô Kỵ thế nào, hắn cũng sẽ khống chế mọi chuyện trong một mức nhất định. Đó là vì hắn không muốn làm lớn chuyện.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Tụ Nghĩa Trang đều là đại phái Bắc Yên. Lúc đó địa bàn 2 bên không tiếp giáp với nhau, cũng không có xung đột gì lớn. Thời điểm đó nếu Nhiếp Đông Lưu giết Bạch Vô Kỵ, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ kết thù không chết không thôi với Tụ Nghĩa Trang.
Còn giờ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại liên hợp với Kỳ Liên Trại gài bẫy Tụ Nghĩa Trang bọn họ, chuyện này khiến thanh thế liên minh Tụ Nghĩa Trang tổn thất nặng nề. Hai bên đã kết tử thù, lúc này Nhiếp Đông Lưu không định lưu thủ nữa!
Có điều đúng lúc này, ma khí mãnh liệt bùng lên sau lưng Nhiếp Đông Lưu. Nhiếp Đông Lưu chợt xoay người, phía sau hắn một pháp tướng kỳ dị hoàn toàn do cương khí ngưng tụ hiện lên, bên trái ma diễm ngập trời, bên phải lấp loáng phật quang.
Pháp tướng kia xuất chưởng đánh xuống, Ma Phật hợp nhất, lực lượng cường đại khiến Nhiếp Đông Lưu âm thầm giật mình, trực tiếp bộc phát lực lượng cường đại nhất của Hạo Dương Cửu Cực Huyền Công để ngăn cản.
Cương khí vàng kim vô biên bao phủ lấy Nhiếp Đông Lưu, tôn hắn lên như một vầng mặt trời.
Nhưng dưới Ma La Kim Cương Tướng của Sở Hưu, cương khí vàng kim quanh người Nhiếp Đông Lưu ầm ầm vỡ vụn. Bản thân Nhiếp Đông Lưu cũng phun ra máu tươi, kinh hãi nhìn người trước mắt.
“Là hắn!”
Nhiếp Đông Lưu nhận ra thân phận người trước mặt, đương nhiên không phải hắn nhận ra Sở Hưu mà là nhận ra thân phận Lâm Diệp.
Ngày trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, chính người này đã giết chết Hạ Hầu Vô Giang, khiến Hạ Hầu Trấn vô cùng tức giận.
Trong khoảnh khắc này Nhiếp Đông Lưu đã minh bạch hết thảy. Không phải Kỳ Liên Trại cấu kết với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mà là Kỳ Liên Trại cấu kết với nhánh Ẩn Ma.
Mục tiêu tất sát 2