Nếu Lâm Diệp có thể dùng tinh thần lực khiến cả ngài cũng chịu thiệt, vậy độ khó khi bói về hắn e rằng không kém hơn bói toán về một vị tông sư võ đạo. Lão đạo ta thật sự không làm được.”
Nhiếp Nhân Long trầm giọng: “Viên Cát đại sư không cần lo lắng, tinh thần lực tên Lâm Diệp kia quả thật rất mạnh. Có điều khi giao thủ với ta tinh thần lực của hắn đã hao hết, thậm chí trọng thương, căn bản không cách nào sánh nổi thời kỳ đỉnh phong. Ngươi bói toán về hắn tuyệt đối an toàn.
Lâm Diệp thời kỳ toàn thịnh ngươi không cách nào bói được, giờ chẳng lẽ một Lâm Diệp thực lực thụ thương thân thể cũng trọng thương, đại sư còn không bói ra được hay sao?”
Viên Cát vội vàng tố khổ: “Nhưng thưa trang chủ, giờ chẳng có cái gì cả, ta lấy gì mà bói đây. Hơn nữa...”
Viên Cát còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Nhân Long ngắt lời.
Nhiếp Nhân Long ngữ khí sâu xa nói: “Viên Cát đại sư, ngươi biết nỗi đau khi mất con trai không? Ngươi biết nỗi đau khi hy vọng mình bồi dưỡng cả nửa đời lại chết yểu không?”
Viên Cát không nói gì, có điều trong lòng lại thầm nhủ, ta không có con trai, đương nhiên không biết rồi.
Thực ra hắn rất muốn có con trai, có điều tu luyện đạo về bói toán xem như nhìn trộm thiên cơ, cố tình nhúng tay vào nhân quả, ắt sẽ bị trời phạt. Cho nên trong giới thầy tướng đã định sẵn mệnh phạm ngũ tệ tam khuyết.
Viên Cát đại sư mệnh đã định sẵn không có con cái, cô độc cả đời. Cho nên dù hắn lén lút nuôi dưỡng mười mấy tiểu thiếp trẻ đẹp, nhưng giờ vẫn chỉ như hòa thượng. Nếu mệnh đã định sẵn không có con cái, những chuyện khác hắn cũng lười nghĩ, lười làm.
Nhiếp Nhân Long giọng điệu bình thản nói: “Cảm giác đau đớn tuyệt vọng này các ngươi không cách nào hiểu nổi. Giờ ta chỉ muốn báo thù mà thôi, vì chuyện này cho ta đã nguyện giao cả chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang ra. Viên Cát đại sư, ngươi nói xem có gì mà ta không làm được?
Viên Cát đại sư, ngươi không muốn tính cho ta cũng được. Vậy chẳng bằng ngươi tự tính cho mình một quẻ đi. Tính xem hôm nay ngươi có ra được Tụ! Nghĩa! Trang! Của! Ta! Không!”
Hai mắt Nhiếp Nhân Long không có sát khí, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Cát đại sư nhưng lại khiến hắn toàn thân rét rút, trong lòng tràn ngập hàn ý.
Mãi tới lúc này Viên Cát đại sư mới nhận ra vị trước mắt đã không phải Nhiếp trang chủ hiền hòa chiêu hiền đãi sĩ ngày thường. Hắn chỉ là một phụ thân điên cuồng chỉ muốn báo thù cho nhi tử.
Vì báo thù cho con trai, Nhiếp Nhân Long có thể nhường ra chức vị trang chủ, đương nhiên úc này cũng có thể không để ý tới thanh danh, khiến mình không rời khỏi Tụ Nghĩa Trang được.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Nhiếp trang chủ đừng vội. Vừa hay lão đạo gần đây tu vi tiến nhanh, cho dù không có ngày sinh tháng đẻ, không có những thứ liên quan, chỉ dùng tên họ thôi cũng có thể tính toán ra đôi chút dấu vết. Có điều chắc chắn sẽ không được rõ ràng, mong trang chủ chớ trách.”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu, vung tay lên, lập tức có người dâng một đống lớn tử kim đan dược tới bên cạnh Viên Cát đại sư.
Có điều thấy những thứ này, áp lực của Viên Cát đại sư lại càng lớn.
Rõ ràng nếu mình không tính ra thứ gì, vậy những thứ này chính là tiền mua mạng của hắn!
Cho nên Viên Cát đại sư không dám qua loa, cầm la bàn trận đồ, đốt ba cây Ngưng Thần Hương vô cùng quý giá, ngưng thần tụ khí, bắt đầu kết ấn thôi diễn.
Trong phòng bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, ngoại trừ Nhiếp Nhân Long, những võ giả Tụ Nghĩa Trang thậm chí không dám thở mạnh.
Nửa ngày sau, Viên Cát đại sư đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Nhiếp trang chủ, ngươi có chắc ma đầu kia tên là Lâm Diệp không? Theo kết quả thôi diễn của ta, tên Lâm Diệp kia rõ ràng là một người đã chết mấy năm rồi!”
Viên Cát đại sư tính đi tính lại, kết quả tính ra là một người chết, chuyện này khiến Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Mắt thấy thần sắc của Nhiếp Nhân Long có vẻ không đúng, Viên Cát đại sư vội vàng nói: “Nhiếp trang chủ, không phải lão đạo ta không chú tâm tính toán mà là kết quả của quẻ tính chính là như vậy.
Hơn nữa Nhiếp trang chủ nghĩ xem, tên Lâm Diệp kia là người trong nhánh Ẩn Ma. Đám người Ẩn Ma kia vốn am hiểu nhất là thay tên đổi họ, trốn trốn tránh tránh.
Tuy không biết thân phận chân thực của tên Lâm Diệp là gì, nhưng vạn nhất thân phận hắn bộc lộ trong nhánh Ẩn Ma cũng là giả thì sao?”
Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ không có cách nào khác à?”
Viên Cát đại sư chần chừ một chút rồi nói: “Thật ra có một cách, có điều lão đạo lo là Nhiếp trang chủ không chịu nổi.”
“Cách gì?”
“Có phải thi thể của lệnh công tử còn chưa hạ táng không?”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu, cau mày hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Thi thể Nhiếp Đông Lưu quả thật chưa hạ táng mà được Nhiếp Nhân Long dùng quan tài băng cất giữ, chuẩn bị chờ hắn lấy được đầu Lâm Diệp đem tới đây chôn cùng Nhiếp Đông Lưu.
Viên Cát đại sư nhìn thoáng qua sắc mặt Nhiếp Nhân Long, thận trọng nói: “Đạo bói toán chú trọng nhất là nhân quả. Lâm Diệp kia giết chết thiếu trang chủ vậy chắc chắn sẽ nhiễm phải nhân quả. Nếu ta dùng khí huyết còn sót lại trong cơ thể thiếu trang chủ tiến hành bói toán, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.”
Sắc mặt Nhiếp Nhân Long vẫn rất bình tĩnh không nói gì. Sau khi im lặng nửa ngày, hắn mới nói: “Đem quan tài của thiếu trang chủ tới đây.”
Một lát sau, một quan tài băng được đưa tới, thi thể Nhiếp Đông Lưu nằm trong đó.
Do Sở Hưu chỉ chấn vỡ tâm mạch Nhiếp Đông Lưu cho nên thi thể hắn vân khá hoàn chỉnh.
Viên Cát đại sư thận trọng nói: “Nhiếp trang chủ, vậy lão đạo ta bắt đầu nhé?”
Nhiếp Nhân Long gật nhẹ đầu.
Viên Cát đại sư thở dài một hơi, lấy một chiếc bút lông vàng kim ra, thấm phấn kim vẽ phù văn kỳ dị lên thi thể Nhiếp Đông Lưu. Cuối cùng hai tay hắn kết ấn, phù văn vàng kim rung động, thi thể Nhiếp Đông Lưu trong quan tài băng như có âm thanh huyết dịch lưu động, vô cùng kỳ quái.
Khí huyết trong quan tài băng bị phù văn rút sạch, thân thể Nhiếp Đông Lưu dần dần khô quắt lại, chuyện này khiến sắc mặt Nhiếp Nhân Long cau có một hồi, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, không nói một câu.
Phù văn màu vàng bừng lên, hai tay Viên Cát đại sư không ngừng rung động, thủ ấn thay đổi liên tục. Có điều đột nhiên sắc mặt Viên Cát đại sư tái đi, toàn thân co quắp, thân thể run lên bần bật.
Nhiếp Nhân Long cau mày, Viên Cát đại sư không phải thầy bói đạo gia chính thống ư? Sao lại biết cả vũ điệu của vu sư tát mãn bên Bắc Nguyên Man tộc?
Có điều không đợi Nhiếp Nhân Long mở miệng hỏi, Viên Cát đại sư lại đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”
Nhiếp Nhân Long nhìn Viên Cát đại sư như bị ma nhập, quát lớn: “Chuyện gì vậy! Rốt cuộc ngươi có tính ra hành tung tên Lâm Diệp kia không?”
Bị tiếng quát này của Nhiếp Nhân Long làm cho chấn động, Viên Cát đại sư mới như thanh tỉnh lại, lộ ra một nụ cười kỳ dị chẳng khác nào khóc: “Thi thể của thiếu trang chủ có liên quan nhân quả mật thiết với tên Lâm Diệp kia, hành tung hắn lão đạo đã sớm tính ra.
Có điều do khí huyết còn thừa lại một chút, lão đạo ta thừa hơi muốn suy đoán thân phận chân chính của tên Lâm Diệp kia rốt cuộc là gì. Kết quả lão đạo ta lại thấy thứ không nên nhìn thấy!”
Người không nên tồn tại