Côn Luân Ma Chủ

Chương 622. Vây giết 2




Phía trước nhất là một công tử dáng vẻ phú quý tướng mạo mới hơn ba mươi, thân mặc áo gấm, dung mạo tuấn mỹ, tay cầm quạt xếp. Hắn trầm giọng nói: “Chư vị, mọi người cũng thấy thủ đoạn của tên Lâm Diệp kia rồi đấy. Ma đầu kia không hổ là người có thể giúp dư nghiệt của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu lật bàn, thậm chí khiến trang chủ Tụ Nghĩa Trang thiếu chút nữa đồng quy vu tận, cực kỳ khó đối phó.

Lúc này chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có thể giết chết tên Lâm Diệp này. Chư vị yên tâm, chỉ cần ta giết được Lâm Diệp, đợi sau khi ta trở thành trang chủ Tụ Nghĩa Trang, chư vị đều là công thần trong trận chiến này, chúng ta cùng hưởng Tụ Nghĩa Trang!”

Người nhìn như công tử trẻ tuổi này thật ra đã hơn năm mươi, tuổi tác không nhỏ hơn Nhiếp Nhân Long bao nhiêu.

Hắn tên Thôi Nhạc, cũng có danh tiếng không nhỏ trên đất Yến Nam, biệt hiệu là Lưu Hoa Công Tử, lúc trẻ tuổi cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi hiếm có trên đất Yến Nam. Mặc dù hắn xuất thân tán tu nhưng thiên phú bản thân không tệ. Nghe nói hắn còn từng có chút duyên phận với một công chúa của Bắc Yên, thiếu chút nữa trở thành phò mã.

Có điều sau này không biết vì sao mà việc này không giải quyết được. Thôi Nhạc vẫn luôn lăn lộn trên đất Yến Nam, có điều dao du quan hệ rộng rãi, ngược lại kết giao được không ít hảo hữu ở Yến Nam.

Nửa đời trước mặc dù Thôi Nhạc là tán tu nhưng trải qua vô cùng tiêu sái.

Hôm nay hắn đã không còn trẻ nữa, thậm chí dung mạo được bảo tồn cẩn thận cũng xuất hiện chút vẻ già nua. Chuyện này khiến Thôi Nhạc có cảm giác nguy hiểm, hắn cũng nghĩ tới bản thân không thể tiếp tục lang thang như vậy, cũng nên tìm hậu duệ với đường ra khác cho bản thân.

Vừa vặn lần này nghe nói Tụ Nghĩa Trang đang truy nã Lâm Diệp, Nhiếp Nhân Long thậm chí tình nguyện giao ra vị trí trang chủ Tụ Nghĩa Trang. Chuyện này khiến Thôi Nhạc vô cùng động tâm.

Cho nên hắn vận dụng mạng lưới quan hệ mà bản thân kết giao được mấy năm nay, định liên thủ làm một trận, giết chết Lâm Diệp kia, nhận lấy Tụ Nghĩa Trang!

Những võ giả tại đây đều xuất thân tán tu. Nếu bọn họ cứ thế gia nhập Tụ Nghĩa Trang chắc chắn Nhiếp Nhân Long sẽ không cự tuyệt, nhưng bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều phải chịu chút trói buộc.

Còn lần này nếu bọn họ cùng Thôi Nhạc giết chết Lâm Diệp, vậy Tụ Nghĩa Trang không phải thuộc về một mình Thôi Nhạc mà là thuộc về tất cả bọn họ, rõ ràng họ sẽ tự do hơn rất nhiều.

Cho nên bất luận vì giao tình hay vì tiền đồ, những người này đều đồng ý tới giúp Thôi Nhạc.

Sau lưng Thôi Nhạc, một người cao to cường tráng có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất nói với giọng ồm ồm: “Thôi huynh, ngươi cũng thấy thực lực tên Lâm Diệp kia rồi đấy, cực kỳ khó đối phó. Giờ chúng ta nên ra tay thế nào đây?”

Ánh mắt Thôi Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh: “Mạnh Cương huynh đệ đừng lo, hiện giờ tên Lâm Diệp kia có tên trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, quả thật là tuấn kiệt Long Hổ Bảng.

Nhưng ngươi cũng đừng quên, giờ tinh thần lực của tên kia đã phế bỏ, là một con rồng mù mắt không tai.

Các ngươi nhìn dấu vết giao thủ dưới đất này. Từ nơi mai phục tới nơi bọn họ mất mạng thật ra không xa lắm. Chuyện này chứng mình điều gì? Chứng minh Lâm Diệp kia khi tới gần bọn họ như vậy mới phát hiện hành tung đám người này.

Năng lực cảm giác của kẻ này chắc hẳn đã mất. Chúng ta tăng tốc, tìm chỗ bố trí mai phục trên đường đi của tên Lâm Diệp này, chắc chắn sẽ giết chết được hắn!

Diệu Huyền đạo huynh, phương diện bày trận là ngươi am hiểu nhất. Lần này ngươi đừng giấu tài nữa, bố trí một sát trận đáng tin cậy đi!”

Diệu Huyền chân nhân kia cười lớn một tiếng, ôm lấy một đạo cô vóc dáng nở nang bên cạnh, bóp nhẹ vài cái lên chỗ phình ra trước ngực, cười cười nói: “Thôi huynh yên tâm, bần đạo ta ở đâu cũng đáng tin cậy mà. Không tin ngươi cứ hỏi thử những đệ tử bần đạo mang tới này?”

Nửa đêm canh ba, mưa to như trút nước.

Sở Hưu hành tẩu trên con đường trong đêm mưa, cương khí hộ thể quanh người, những giọt nước mưa kia rơi xuống cương khí lập tức bị chấn nát, hóa thành một làn sương mỏng.

Cho nên dọc con đường này, những chỗ Sở Hưu đi qua đều để lại một làn sương mù màu trắng, có vẻ hết sức nổi bật.

Có điều Sở Hưu cũng lười che giấu. Dù sao hành tung cũng đã bại lộ, có trời mới biết trước mặt có bao nhiêu người đang chuẩn bị chặn giết mình, phía sau lại có bao nhiêu người đang đuổi theo.

Mặc dù không còn năng lực cảm giác, có điều Sở Hưu vẫn còn giác quan thứ sáu. Dù sao giờ Sở Hưu chỉ cảm thấy trên trời dưới đất, mỗi thời mỗi khắc đều có sát cơ bao phủ bản thân.

Trong thời điểm này bất cứ mưu kế gì cũng vô dụng. Đường sống của Sở Hưu chỉ có hai, hoặc dựa vào lực lượng bản thân giết ra ngoài, hoặc có cao thủ tiền bối trong nhánh Ẩn Ma tới cứu y.

Đương nhiên Sở Hưu sẽ không đặt hy vọng vào trường hợp sau.

Trong nhánh Ẩn Ma không ai là người hiền lành, nghe tin hắn bị đuổi giết mà chạy cả ngàn dặm tới cứu viện, thậm chí không để ý bản thân có bại lộ hay không.

Huống hồ cho dù thật sự có người tới cứu bọn họ cũng không thể tới nhanh như vậy được. Dù sao bọn họ không biết vị trí của Sở Hưu, không như người của Tụ Nghĩa Trang ép một thầy tướng thôi diễn ra. Cho nên dẫu người trong nhánh Ẩn Ma thật sự muốn tới cứu Sở Hưu, bọn họ cũng chỉ có thể chờ bên phía Sở Hưu có tin tức truyền lại mới có thể xuất thủ. Khi đó không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.

Sở Hưu trước nay không giao tính mạng của bản thân vào tay người khác, cho nên y chỉ có thể lựa chọn cách đầu tiên, giết ra ngoài!

Mặc dù bị nhiều người truy sát như vậy nhưng muốn giết ra cũng không phải không thể.

Nhiếp Nhân Long đã tàn phế, không còn sức chiến đấu. Sau này Sở Hưu còn nghe được chút tin tức, Hàn Bá Tiên cũng đánh với Bành Hổ tới mức lưỡng bại câu thương, cho nên Tụ Nghĩa Trang không lấy ra được tông sư võ đạo tới truy sát y.

Mà trên những tông sư võ đạo tán tu trên giang hồ cũng chướng mắt với chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang.

Tông sư võ đạo đại biểu cho lực lượng có thể khai tông lập phái. Nếu bọn họ muốn thành lập thế lực thì đã lập từ lâu rồi, cần gì phải ngồi đó chờ tiếp nhận Tụ Nghĩa Trang?

Những tông sư tán tu không thành lập thế lực thuộc về bản thân có đủ loại nguyên nhân. Một chức trang chủ Tụ Nghĩa Trang e là không đả động được bọn họ.

Cho nên Sở Hưu nắm chắc tới chín thành chín lần này trong số những người muốn giết mình sẽ không có tông sư võ đạo.

Những người còn lại chỉ cần không xông cả lên, Sở Hưu vẫn có nắm chắc nhất định giết được ra ngoài.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Sở Hưu thở dài một hơi.

Giọt mưa lớn rơi xuống, bước chân của Sở Hưu đột nhiên ngừng lại, giọt mưa đầy trời không biết từ lúc nào lại thay đổi hình dạng, nước mưa nhu thuận biến thành từng mũi nhọn, tốc độ gia tăng vô số lần bắn thẳng xuống người Sở Hưu.

Một giọt mưa rơi xuống đất làm phát ra tiếng nổ vang, trên mặt đất bị người ta nện ra một hố lớn cỡ một trượng. Có thể thấy nếu giọt mưa này đánh lên người sẽ có hậu quả ra sao.

Mai phục