Nói tới nhiệm vụ cưỡng chế đặc biệt iếm công đức này, Đường Tô Mộc đã nhận mười mấy cái.
Trừ nhiệm vụ đầu tiên là giải cứu bách tính trong kinh thành tương đối phiền toái ra, thì các nhiệm vụ còn lại đều rất đơn giản, trên căn bản chính là tùy tiện chữa trị cho mấy người, hoặc là bắt hung đồ gì gì đó.
Dựa theo giải thích của khí linh, thì là do năng lực của y hiện giờ chưa đủ, đưa cho y nhiệm vụ quá khó khăn thì rất dễ thất bại, đến lúc đó sẽ phiền phức hơn, còn không bằng cho một vài nhiệm vụ đơn giản để góp nhặt công đức.
Còn về phần nhiệm vụ trước mắt này...
[Ting ting, nhiệm vụ cưỡng chế, chế ngự đầu sỏ đang làm loạn ở thôn Vân Linh.
Thuyết minh nhiệm vụ: (không có)
Yêu cầu nhiệm vụ: Trong vòng bảy ngày hãy cứu tất cả thôn dân và sứ thần Tây Di bị mắc kẹt ra. Lưu ý: số người chết vượt quá 15 hoặc số người bị kẹt tiếp tục gia tăng hơn 350 người trở lên thì ngầm thừa nhận nhiệm vụ thất bại.]
[Phần thưởng: Mỗi lần thành công cứu được một người người ta có thể nhận được một điểm công đức: 0/287]
... Không có.
Không có là ý gì.
Và cả số người cần cứu ra này nữa, ước chừng khoảng hai trăm tám mươi bảy người, y cũng đâu có phải là thần tiên, sao có thể cứu được nhiều người đến thế ra trong vòng bảy ngày chứ.
Đặc biệt muốn hỏi xem có phải đối phương đang cố ý hố mình hay không. Đường Tô Mộc hít sâu một hơi.
"Được rồi, để cho ta cứu một loạt hơn hai trăm người cũng được đi, thế thuyết minh nhiệm vụ đâu? Sao chẳng có một tí tẹo gì thế? Dù gì ngươi cũng phải nói cho ta biết cái thứ gọi là đầu sỏ kia rốt cuộc là thứ gì đi chứ?"
[Xin lỗi, hiện giờ toàn bộ thôn Vân Linh đã ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không thể nào thăm dò được nhiều tin tức hơn nữa, chỉ có thể xác nhận bước đầu đó hẳn là cổ vật cực kỳ đặc biệt.]
Cổ vật ư?
Đường Tô Mộc không thể hiểu nổi. Y đã gặp không ít cái thứ cổ trùng này rồi.
Ngươi nói cổ trùng có thể vây khốn người trong cả một gia đình, y tin. Nhưng nói rằng cổ trùng có thể vây khốn một thôn gần ba trăm người mà không tốn chút sức nào, có đánh chết y cũng không tin.
Cổ trùng có cao cấp đến mấy cũng là do con người nuôi ra, đâu phải là thần tiên.
[Cổ trùng kia không phải là cổ trùng phổ thông do cổ sư nuôi, mà là cổ trùng đặc thù do linh khí trời đất cung cấp mà nuôi dưỡng ra, mong chủ nhân hãy thật cẩn thận.]
Đường Tô Mộc: "..." Sao càng nghe càng thấy phiền thế.
Chưa tới giữa trưa Kỳ Ninh đã trở lại, biết được chuyện Đường Tô Mộc phải tới thôn Vân Linh cứu người, hắn không nhịn được nhíu mày.
"Không được." Không có quá nhiều do dự, Kỳ Ninh trực tiếp lác đầu: "Quá nguy hiểm. Bên phía Tư Thiên Giám đã phái những người khác qua rồi, Nhạc Cốc Phong cũng ở đó, chắc hẳn có thể cứu được Nhạc đạo trưởng ra. Ngươi cứ an tâm chờ ở nhà đi."
Không thể an tâm chờ đợi được.
An tâm chờ đợi, vậy nhiệm vụ trong tay y phải làm thế nào?
Đường Tô Mộc tựa vào bên cạnh Kỳ Ninh: "Ngươi yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Trong tay ta có đỉnh Vô Uyên ở đây, cho dù không cứu được người, thì trốn ra vẫn không thành vấn đề."
"Vậy cũng không được." Kỳ Ninh không nhịn được cau mày: "Không cho phép ngươi ẩu tả trong chuyện này. Nếu như ngươi lo lắng cho Nhạc đạo trưởng, ta có thể phái thêm mấy tên hắc linh vệ theo cùng."
Vẻ mặt Đường Tô Mộc kiên định, một bộ ngươi không cho ta đi, ta sẽ lén chuồn ra ngoài.
Kỳ Ninh hỏi: "Ngươi không thể không đi à?"
"Không thể không đi được." Đường Tô Mộc gật đầu.
Kỳ Ninh xoa xoa vùng giữa mày, cuối cùng vẫn phải lui một bước: "Hôm nay không được... Ngày mai đi, ngày mai chờ ta xử lý xong chuyện trong kinh thành sẽ cùng qua đó với ngươi."
"Thật sao?" Mắt Đường Tô Mộc sáng lên.
"Nhưng mà trước đó phải nói kỹ đã, nếu như gặp phải nguy hiểm gì không thể giải quyết, ngươi phải rời đi ngay, tuyệt đối không được mạo hiểm ở lại cứu người, biết chưa?" Kỳ Ninh híp mắt, bất mãn nhéo má y một cái.
"Biết rồi, biết rồi." Đường Tô Mộc vội vàng gật đầu: "Ta còn có bé con phải nuôi mà, sẽ không dễ dàng để cho mình xảy ra chuyện đâu."
Ngụy công công đẩy cửa đưa trà bánh tới, nghe cuộc đối thoại của hai người thì không khỏi thấy lạ.
"Đường công tử vui vẻ như vậy, là gặp được chuyện tốt gì hay sao?"
"Không có. Chỉ là ngày mai ta và điện hạ định đi xa, cho nên phiền công công ở lại trông coi nhà cửa thật kỹ." Đường Tô Mộc cười nói.
Ngụy công công: "...?"
Từ trước đến giờ Kỳ Ninh làm việc đều sấm rền gió cuốn, ngày hôm xong đã chuẩn bị xong tất cả để lên đường. Bởi vì thời gian cấp bách, Đường Tô Mộc dứt khoát lấy thuyền bay ra.
Ngụy công công tiễn hai người với gương mặt đầy lo lắng, nhất mực dặn dò y hãy làm việc cẩn thận, ngàn vạn lần đừng dẫn điện hạ vào nơi nguy hiểm.
Nơi nguy hiểm.
Ừm, vì cân nhắc tới đối phương, Đường Tô Mộc quyết định không nói cho Ngụy công công biết bây giờ bọn họ định đi đâu.
Trong thôn Vân Linh.
Rõ ràng là ban ngày, mặt trời lại bị mây đen dày đặc che lấp, cứ như là đêm tối vậy.
Nhạc Thư ngừng thở, trong tay siết chặt một lá bùa dùng sức kéo thiếu tộc trưởng thị tộc Nạp Thánh tới dưới mái hiên.
Trên trời mưa rơi lác đác, tất cả trước mắt cũng bao phủ trong sương mù.
"Nhạc đạo trưởng, ngươi thả ta ra đi, ta thật sự không được." Thiếu tộc trưởng tên là Thạc Minh, vốn cũng là một hán tử cường tráng thân cao bảy thước, bây giờ cũng bị dọa sợ mất hết hồn vía, ngay cả đi cũng không nổi.
"Có gì mà không được chứ, không được cũng phải đi!" Nhạc Thư cắn răng nói: "Ngươi không muốn quan tâm những tộc nhân kia của ngươi, nhưng bần đạo còn phải cứu người mà bần đạo mang tới."
Cứu người?
Trong miệng Thạc Minh than khổ.
Nói thế nào đi nữa thì hắn ta cũng tộc trưởng tương lai của thị tộc Nạp Thánh, sao lại không muốn cứu tộc nhân của mình chứ. Chỉ là thôn trang trước mắt kỳ quái quá mức, còn trì hoãn thêm nữa, hắn ta sợ tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này!!
"Nói rõ cho bần đạo, trước đó ngươi nói thấy mấy người mặc quần áo đạo sĩ rốt cuộc ở chỗ nào?" Nhạc Thư lười đôi co với hắn ta, trực tiếp giơ đoản đao lên hỏi hắn ta.
"Ở, ở phía đồng ruộng bên kia, đi xuyên qua nơi này là có thể thấy được."
"Ngươi muốn đi đâu?" Thấy đối phương làm bộ muốn đi, Thạc Minh sợ hãi sắp khóc, túm chặt lấy ống tay áo của Nhạc Thư: "Ngươi đừng bỏ lại ta mà, ta không muốn ở đây một mình đâu. Chỉ cần ngươi chịu dẫn ta theo, bảo ta làm gì cũng được!"
Quả thực không nhìn nổi một tráng hán khóc đầy mặt nước mắt, Nhạc Thư chỉ thế phiền não gật đầu một cái.
"Được rồi được rồi, sẽ không bỏ ngươi lại, động tác nhanh nhảu lên một chút, còn nói nhảm nữa bần đạo không thèm quan tâm ngươi đâu."
Thạc Minh không dám nói nữa, vội vàng làm động tác tay che miệng cho đối phương nhìn.
Như Thạc Minh đã nói, quả thật chỗ ruộng cách nơi bọn họ đang đứng không xa, đi mất khoảng thời gian nửa chung trà là đến.
Bầu trời vẫn mưa như cũ, các thôn nhân cũng không trở về phòng nghỉ ngơi, mà là ngồi ở bốn phía ruộng, có cày đất, có nhổ cỏ, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Nếu là lúc bình thường, cảnh tượng trước mắt thế này vốn nên thích ý cực kỳ mới phải, nhưng mà hôm nay ở trong thôn Vân Linh lại lộ ra sự kỳ quái khắp nơi.
Thạc Minh đo theo sau lưng Nhạc Thư, sợ hãi xanh cả mặt, nắm chặt ống tay áo của hắn, nói: "Nhạc đạo trưởng, ngươi nhìn mấy người bên kia đi, sao trên mặt không có biểu cảm gì thế?"
Nhạc Thư cẩn thận quay đầu lại.
Những thôn nhân này không ngừng cày cuốc làm ruộng, nước mưa gần như thấm ướt đẫm quần áo, nhưng họ cứ như hoàn toàn không biết mệt mỏi vậy, gương mặt đều không cảm xúc như nhau, chết lặng tái diễn hành động trong tay.
"Chờ một chút!" Nhạc Thư bỗng nhiên dừng bước.
"Sao thế?" Thạc Minh bị sợ run một cái.
"Ngươi nhìn người mặc quần áo đậm bên kia đi." Nhạc Thư chỉ chỉ đối diện: "Cách ăn mặc không giống với người Trung Nguyên cho lắm, là thị vệ tới cùng với ngươi à?"
Sương mù cản tầm mắt, thật ra thì không nhìn rõ tướng mạo của người phía xa lắm, chỉ là cách ăn mặc của người nọ kỳ lạ quá mức, đặt trong một đống thôn nhân mặc áo vải thô, tất nhiên hết sức nổi bật.
Thạc Minh thoáng sửng sốt, nhất thời quên mất sự sợ hãi vừa rồi: "Đúng vậy, ta nhớ hắn, người này hẳn là hộ vệ theo ta đến... Không đúng, không phải hắn ta đã chết rồi hay sao? Sao lại trộn lẫn vào trong đám thôn nhân này vậy?"
Chết rồi.
Nói đến đây, Thạc Minh lại không nhịn được run lập cập.
Lúc còn sớm, Thạc Minh vốn không định chạy thẳng tới Trung Nguyên đón người, chỉ là hắn ta đau lòng muội muội của mình, muốn đón muội muội về nhà sớm một chút, thứ hai cũng là muốn mượn cơ hội đi ra dạo chơi khắp nơi một vòng cho nhẹ nhàng khoan khái.
Ai ngờ một chuyến du lịch đơn giản cuối cùng lại có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đáng sợ hơn là, hai thị vệ đã chết đều ở đây, Thạc Minh không biết rõ rốt cuộc thôn trang trước mắt bị làm sao.
"Người chết sao có thế sống lại? Người chết sao có thể sống lại chứ?" Thạc Minh tự lẩm bẩm, nhìn hộ vệ đang lao động trong chết lặng cách đó không xa, cảm giác mình thật sự sắp điên rồi: "Xong rồi, xong rồi, chúng ta sắp xong cả rồi, người trong thôn này đều là ác quỷ tới lấy mạng, chúng ta không ra được..."
"Im miệng!" Thật ra Nhạc Thư cũng cảm thấy sợ, nhưng vì còn sống, nên chỉ có thể cố gắng đè con tim sợ hãi xuống.
"Kêu la cái gì hả. Nổi điên kêu loạn như ngươi chỉ có chết nhanh hơn thôi!"
Nhạc Thư cắn chặt hàm răng.
Ích Niên Đường của hắn vừa mới bắt đầu kiếm tiền, mắt thấy tiền vô như nước.
Dù là vì bạc trắng lòe lòe, hắn cũng không thể chết dễ dàng ở nơi này được.
"Tên hộ vệ kia của ngươi có chút kỳ quái. Đợi lát nữa tìm một cơ hội, ngươi qua đó nghĩ cách đưa người qua đây, xem xem có chuyện gì xảy ra." Nhạc Thư bình tĩnh nói.
"Đưa kiểu gì?" Thạc Minh hỏi.
"Dùng sợi dây trói lại là được." Nhạc Thư cho hắn ta một ánh mắt: "Đi đi."
Thạc Minh: "?!"
Tốn khoảng nửa ngày, đám người ngồi thuyền bay cuối cùng cũng chạy tới bên ngoài thôn Vân Linh.
Trên đường gần như không có khó khăn gì, thuyền bay vẫn vừa ổn định vừa nhanh như bình thường. Đường Tô Mộc rảnh rỗi không có gì làm, thậm chí còn tựa vào bên cửa sổ tranh thủ đọc sách.
Đi xuống từ thuyền bay, Đường Tô Mộc tò mò nhìn bốn phía.
Thôn trang bao phủ trong sương mù gì đó, nghe cung có bầu không khí khủng bố quá ha.
"Chính là chỗ này sao?" Kỳ Ninh cũng xuống thuyền bay theo.
"Hẳn là vậy." Đường Tô Mộc gật đầu một cái, không nhịn được tiến tới nói: "Sao thế, có phải Nhị điện hạ thấy sợ lắm không? Nếu như sợ, ta có thể tạm thời cho ngươi mượn bờ vai để dựa vào một chút."
Làm một người hiện đại thích đọc mấy bộ sáo lộ khủng bố, Đường Tô Mộc tự thấy can đảm của mình vẫn rất đầy đủ.
"Vậy sao." Kỳ Ninh liếc y một cái: "Ngươi nhìn xem bên đó là cái gì."
Đường Tô Mộc quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy một nữ tử áo đỏ chạy từ đằng xa tới, đầu tóc bù xù, mặt tái nhợt, cứng nhắc lộ ra một khuôn mặt vui vẻ với bên này.
Đù móa!
Đường Tô Mộc sợ hết hồn, trực tiếp nhảy tót lên người Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh vững vàng tiếp lấy y, gật đầu với nữ tử một cái.
Ngay sau đó nữ tử quỳ xuống, cung kính mở miệng nói: "Thuộc hạ ra mắt Tấn Vương điện hạ, ra mắt Vương phi. Tài liệu có liên quan đến trợ lý đều ở đây, điện hạ có thể kiểm tra ngay bây giờ."
Nữ tử vẫn luôn làm việc ở bên ngoài vương phủ, thật ra cũng chưa từng chân chính ra mắt Đường Tô Mộc, nhưng hành động trước mắt này...
Ừm, chắc hẳn là Vương phi rồi, không sai được.
"Đưa lên đi." Kỳ Ninh nói.
"Vâng." Nữ tử gật đầu, trực tiếp lấy một chồng giấy dày trong ngực đưa tới.
Đường Tô Mộc yên lặng một giây, từ từ tuột xuống từ trên người Kỳ Ninh, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.