Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

Chương 58




Dịch: Hanyustories

Dưới ánh nến mờ tối, hắn quấn mình trong chiếc áo lông chồn, ngồi bên cạnh lò sưởi, nhưng gương mặt lại không có chút sắc hồng, hiện ra vẻ xanh xao như quỷ. Gió lùa vào làm tấm vải màn lay động, ánh đèn chập chờn, nửa người hắn chìm trong bóng tối dày đặc, tóc dài rối tung, toàn thân toát ra khí lạnh như mực đen loang lổ.

Dữu Vãn Âm: “...Chàng đã đi đâu?”

Hạ Hầu Đạm bình tĩnh đáp: “Như A Bạch đã nói, nếu nàng muốn rời đi, bây giờ chính là cơ hội cuối cùng.”

Dữu Vãn Âm tiến thêm một bước, chóp mũi cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt: “Trên đường đã xảy ra chuyện gì? Bắc thúc đâu?”

Hạ Hầu Đạm thờ ơ: “Nàng đã đọc bức thư chưa?”

Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy lòng mình như có một cơn sóng dậy, giận giữ mà hét lên: “Câm miệng và trả lời câu hỏi của ta!”

“Xem ra nàng đã đọc qua thư. Nếu đã biết mọi chuyện, nàng có thể suy nghĩ kỹ một chút rồi đưa ra lựa chọn...”

“Bốp”, Dữu Vãn Âm vung tay tát hắn một cái. (Khúc này phải mị, mị nắm đầu nắm tóc mị vật cho túi bụi chứ ở đó mà nhẹ nhàng như bé Âm =))

Hạ Hầu Đạm đầu nghiêng hẳn sang một bên, mãi mà không có động tĩnh.

Ngực Dữu Vãn Âm phập phồng: “Vậy nên, chàng đã trở lại, nhưng không đến tìm ta mà lại phái A Bạch đến đuổi ta đi.”

Lâm Huyền Anh: “……”

Lâm Huyền Anh từ phía sau vải mành thò nửa cái đầu ra: “ta xin phép ra ngoài một chút.”

Trong trướng hai người không ai để ý đến hắn.

Lâm Huyền Anh tủi thân, lặng lẽ rời đi.

Giọng Dữu Vãn Âm càng thêm lạnh lẽo: “Chàng thật sự nghĩ rằng vào lúc này, ta sẽ phất tay áo bỏ đi sao?”

Hạ Hầu Đạm cuối cùng cũng cử động, chậm rãi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện sự yếu ớt: “Từ… chưa từng có nữ nhân nào dám đánh trẫm.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Dữu Vãn Âm giận sôi máu, lại vung tay lên.

Hạ Hầu Đạm đầu co rụt lại, vẫn bám riết không tha mà nói: “Nàng đã thành công thu hút sự chú ý của trẫm.”

Lửa giận của Dữu Vãn Âm đang bốc lên ngùn ngụt, bỗng như bị kim đâm vào, nửa ngày không biết nên biểu hiện thế nào.

Nhưng Hạ Hầu Đạm lại nở một nụ cười thoáng hiện trong mắt, duỗi tay kéo tay áo nàng mà nũng nịu: “Nàng bớt giận.”

Dữu Vãn Âm ném tay hắn ra.

Hạ Hầu Đạm: “.”

Dữu Vãn Âm nắm lấy cổ áo lông chồn của hắn, kéo mạnh xuống, rồi tiếp tục tháo tung y phục của hắn.

Hạ Hầu Đạm né tránh: “Lâu ngày mới gặp mà nàng lại nhiệt tình như vậy sao……”

Dữu Vãn Âm hoàn toàn không phản ứng lại lời chọc ghẹo của hắn, dứt khoát kéo vạt áo hắn xuống, lộ ra da thịt phía dưới. Ngay lập tức nàng hiểu rõ nguồn gốc của mùi máu tươi nhàn nhạt kia.

Trên người Hạ Hầu Đạm không có vết thương do vũ khí gây ra, chỉ có những khối vết bầm tím và vết cào xước trải khắp toàn thân. Da tróc thịt bong, máu khô hợp với máu khô, cùng những vết thương chưa lành hẳn còn thấm máu loãng.

Dữu Vãn Âm nắm lấy cổ tay hắn, vén tay áo lên, nhìn thấy những dấu răng loang lổ vết máu như nàng dự đoán.

Mắt nàng giống như bị bỏng rát, nghiêng đầu, cắn răng hỏi: "Chàng đã phát bệnh trên đường đi?"

Hạ Hầu Đạm: "ừm."

Cũng chính vì lý do này, hắn không thể kịp thời đến Phái Dương theo như ước định.

Khi đó, dưới chân Bội Sơn, trong lúc động đất tạo nên hỗn loạn, Bắc Chu, mặc dù bị thương nặng, đã cõng Hạ Hầu Đạm cùng một nhóm ám vệ phá vòng vây mà thoát ra.

Sau khi thoát khỏi truy binh, Bắc Chu đột ngột dừng bước giữa đường, giao Hạ Hầu Đạm cho ám vệ, nhìn hắn thật sâu một cái rồi lặng lẽ rời khỏi đội, đi về hướng khác.

Hắn không để lại một lời nào, vì vậy Hạ Hầu Đạm cũng không biết liệu Bắc Chu lo ngại việc làm chậm tốc độ của mọi người hay đã biết rõ thân phận thật sự của mình và quyết định đi con đường riêng.

Sau đó, nhờ vào sự bảo vệ liều chết của các ám vệ, họ nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm. Khi sắp đến Phái Dương, Hạ Hầu Đạm đột nhiên phát bệnh.

Lần này phát tác mạnh mẽ, sâu sắc hơn những lần trước. Hạ Hầu Đạm chỉ chịu đựng được trong thời gian một nén nhang, rồi mất đi thần trí. Sau đó, trong cơn đau đớn và điên cuồng, hắn làm gì cũng không nhớ rõ.

Ban đầu, ám vệ không dám trói hắn, nhưng sau khi không thể ngăn hắn tự thương tổn và lo ngại gây động tĩnh lớn khiến truy binh phát hiện, họ buộc phải trói hắn lại và giấu đi.

Khi Hạ Hầu Đạm tỉnh lại sau hai ngày hai đêm hôn mê, Lâm Huyền Anh đã dẫn quân xuất phát, rời khỏi Phái Dương.

Hạ Hầu Đạm phái người liên lạc với Lâm Huyền Anh, xác nhận Dữu Vãn Âm vẫn an toàn. Nhưng bản thân hắn quá yếu, bây giờ vội bộc lộ thân phận trước Hữu Quân có thể làm dao động lòng quân. Vì vậy, hắn chờ đến đêm mới được tâm phúc của Lâm Huyền Anh đưa vào quân doanh.

"Ta vốn định trước trộm nhìn nàng một cái... Ah." Hạ Hầu Đạm dừng lại, hít một hơi khí lạnh: "Nhẹ tay chút."

Dữu Vãn Âm đang bôi thuốc cho hắn, nghe vậy theo bản năng đầu ngón tay run lên: "Đau lắm sao?"

Hỏi xong mới chợt nhận ra - kẻ này đau đầu như bị xé nứt mười mấy năm, sẽ vì một chút vết thương nhỏ mà kêu đau sao?

Hạ Hầu Đạm cố tình cắn môi, rồi dõng dạc nói: “Có chút đau, nếu không nàng thổi một chút.”

Dữu Vãn Âm không thể nhịn được nữa, im lặng vài giây rồi nhìn thẳng hỏi hắn: "Chàng cố ý phải không?"

"Hả?"

"Cố ý chọc ta tức giận, lại cố ý làm ta tự mình phát hiện thương thế của chàng?"

Hạ Hầu Đạm: "..."

Hạ Hầu Đạm: “Đúng vậy.”

Dữu Vãn Âm mắt rũ xuống, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, sau đó lại mang quần áo đến bên lò lửa hong ấm, nhẹ nhàng giúp hắn mặc lại. Nàng thấp giọng hỏi: “Thực ra vừa rồi A Bạch đi tìm ta cũng là do chàng cố ý sắp đặt, để ta nghi ngờ rồi đến trong trướng doanh tìm chàng, đúng không?”

Hạ Hầu Đạm cúi đầu: “Đúng vậy.”

Trong lòng Dữu Vãn Âm bỗng nhiên dâng lên một trận chua xót: “Chàng là muốn gì chứ? Chàng trăm phương nghìn kế giấu ta lâu như vậy, rồi lại muốn ta chạy trốn một mình, còn để lại thư từ thẳng thắn nói hết thảy cho ta... Cuối cùng lại xuất hiện trước mặt, rồi hỏi ta có muốn rời đi không... Rốt cuộc là chàng muốn gì?”

Hạ Hầu Đạm không đáp.

Ở khoảnh khắc nàng đứng dậy, Hạ Hầu Đạm năm ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng.

Ánh nến lay động, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, rốt cuộc cũng lóe lên một tia sáng.

Dữu Vãn Âm rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo.

Bàn tay nắm tay nàng bỗng chặt lại, lực đạo mạnh mẽ, khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy đau đớn.

Hạ Hầu Đạm ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt cố nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng không thấy bóng dáng, ngay cả vẻ ôn nhu mờ mịt thường có khi đối diện nàng cũng nhạt đi.

Giống như con bọ cạp độc nâng đuôi chuẩn bị tấn công, Lang Vương lộ ra răng nanh (*LV là sói đầu đàn), một quân chủ đa mưu túc trí cuối cùng cũng đối mặt với nàng bằng một vẻ mặt vô cảm không chút biểu tình. Giữa họ hiện tại đã không còn bất kỳ lớp mặt nạ nào, chỉ còn lại sự thẳng thắn và chân thành, dù cho những vết thương có chồng chất.

Hắn không nói một lời, nhưng ánh mắt đã giải thích tất cả: Đây là một phần trong kế hoạch của hắn. Từng bước cẩn trọng, tính toán kỹ lưỡng, đây là kế hoạch tinh xảo và tàn nhẫn nhất của hắn.

Dữu Vãn Âm lẽ ra nên cảm thấy cả người choáng váng không khoẻ, nhưng lại như đã chờ đợi khoảnh khắc này cả một thế kỷ, lòng nàng trở nên thanh thản. Nàng không giãy giụa, ngược lại, nâng tay tự do của mình lên, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của hắn.

Kẻ quân vương tàn nhẫn nhắm mắt lại, khẽ hôn lên lòng bàn tay nàng.

"Ta muốn nàng yêu ta"

Lâm Huyền Anh trải qua một đêm đầy gian nan.

Ban đầu, hắn lo lắng hai người bọn họ gặp mặt sẽ cãi nhau, nên canh giữ ngoài doanh trướng, đứng ở một góc tường lắng nghe. Đến khi bên trong bắt đầu phát ra những âm thanh không thích hợp, hắn đờ người một lát, rồi hùng hổ bỏ đi.

Đi được vài bước lại quay trở lại, ra vẻ mệnh lệnh cho các thân tín tăng cường thủ vệ xung quanh.

Hạ Hầu Đạm chiếm mất lều trại của hắn, khiến hắn không có chỗ để ở, cuối cùng đành phải nén giận chui vào lều trại của thủ hạ, khuya khoắt kéo mấy tướng sĩ dậy mở cuộc họp, cùng nhau bàn luận suốt đêm.

Sáng sớm, trước khi đại quân tỉnh dậy, Lâm Huyền Anh bước về chủ tướng lều trại. Từ ngoài rèm vải, hắn ho khan một tiếng rõ to, giọng mỉa mai hỏi: “Bệ hạ và nương nương đêm qua ngủ ngon giấc không?”

Bên trong có chút động tĩnh, một lát sau, Dữu Vãn Âm chỉnh tề quần áo, bước ra với vẻ mặt mệt mỏi, buồn ngủ nói: “Làm phiền rồi.”

Lâm Huyền Anh thầm nghĩ: Trông ngươi còn như vậy, kẻ bệnh kia chẳng phải đã bị lăn lộn nửa cái mạng rồi sao?

Kết quả Hạ Hầu Đạm theo sau bước ra, vẻ mặt lại khoan khoái, thậm chí còn có chút huyết sắc khôi phục. So với dáng vẻ nửa sống nửa chết tối qua, lúc này hắn trông như đã hồi phục hoàn toàn.

Lâm Huyền Anh: “……”

Hắn cũng không muốn biết họ đã vượt qua đêm qua như thế nào.

Lâm Huyền Anh tiều tụy nói: “Kế tiếp nên tính toán thế nào, làm phiền nhị vị cho chỉ thị.”

Trước khi trời sáng, khi đại quân xuất phát, súng ống và hỏa dược đã được vận chuyển lên xe, kèm theo hai hộ vệ không chớp mắt canh giữ.

Hạ Hầu Đạm quyết định tiếp tục ẩn nhẫn theo kế hoạch của Dữu Vãn Âm, chỉ mật hội với vài tâm phúc và tướng lĩnh thân cận của Lâm Huyền Anh. Hắn cần mau chóng dưỡng thương, để khi hiện thân vung tay hô một tiếng, mới có thể khích lệ sĩ khí và ổn định nhân tâm.

Dữu Vãn Âm đương nhiên đi cùng hắn.

Ám vệ ở phía trước điều khiển ngựa, chiếc xe lộc cộc đi trước. Bên trong xe được bố trí cẩn thận, làm cho hai người ngồi thoải mái.

Hạ Hầu Đạm nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, thấy đoàn quân tiến lên trong im lặng, thấp giọng nói: “Thật ra, nếu nàng ở lại phái Dương sẽ an toàn hơn. Đợi đến khi đô thành bình yên lại...”

“Đừng mơ.” Dữu Vãn Âm dứt khoát từ chối, “Ta sẽ không để chàng thực hiện điều đó lần thứ hai.”

Hạ Hầu Đạm nhìn nàng, giọng vừa như thở dài vừa như cười: “Vãn Âm... nàng không muốn chu du thế giới sao?”

“Thế giới vẫn ở đó, đi trễ chút cũng không sao.” Dữu Vãn Âm nhẹ nhàng nói, “Sau này chúng ta sinh một đứa con, nuôi dạy nó trưởng thành đến khi có thể tự đảm đương mọi việc, rồi chúng ta cùng nhau nghỉ hưu và du ngoạn khắp nơi.”

Hạ Hầu Đạm dừng lại một chút, rồi khẽ nói: “Được.”

Hai người đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù họ đều rõ ràng trong lòng rằng đây chỉ là ảo vọng xa vời, như hoa trong gương, trăng trong nước.

—— Hạ Hầu Đạm sau mỗi lần cố gắng chịu đựng độc phát tác, hy vọng của hắn ngày càng mong manh.

Cũng vì lý do này, hắn mới muốn tranh thủ thời gian khi đầu óc còn tỉnh táo để thu xếp mọi việc, chuẩn bị cho tương lai.

Dữu Vãn Âm không rời đi lúc này, đồng nghĩa với việc nàng dùng hành động để đồng ý một lời hứa nặng nề hơn: Nàng sẽ tiếp nhận gánh nặng từ tay hắn.

Ngay từ trước khi nàng đến, Hạ Hầu Đạm đã dồn hết tâm huyết, sức lực, hao tổn tuổi trẻ của mình, coi chính bản thân như ngọn đèn dầu đang cháy đến tận cùng. Nếu nàng để ngọn lửa này tắt lụi, đồng nghĩa với việc phủ nhận ý nghĩa tồn tại của hắn.

Vì vậy, nàng không thể đi đâu cả. Nàng sẽ che chở bốn bề yên ổn, tám phương ổn định, lâu dài mãi mãi.

Dọc đường, tuyết nhỏ lác đác bay, Lâm Huyền Anh lo lắng rằng hai người trong xe ngựa không có sức khỏe tốt lại bị cảm lạnh, đã không tiếc ngân lượng mà chất đống những tấm thảm lông và lò sưởi tay vào bên trong.

Trong xe vì vậy mà chật chội nhưng ấm áp, hai người giống như những con vật ẩn náu trong hốc cây qua mùa đông, dựa vào nhau để giữ ấm, không có việc gì làm, chỉ có thể thỉnh thoảng trò chuyện đôi chút.

Không khí ấm áp lúc này lại lộ ra một chút xấu hổ.

Đến lúc này họ mới rõ ràng cảm nhận được, dù đã trải qua sinh tử cùng nhau, ở một khía cạnh nào đó, họ vẫn chỉ mới bắt đầu hiểu biết về nhau.

Dữu Vãn Âm mở đầu câu chuyện: “Chàng còn chưa biết tên thật của ta đâu.”

Hạ Hầu Đạm đáp: “Ừm, trước kia ta có những điều luôn phải giấu diếm, không dám cùng nàng thảo luận đề tài này. Vậy nàng tên là gì?”

Dữu Vãn Âm: “…… Vương Thúy Hoa.”

Hạ Hầu Đạm: “?”

Hạ Hầu Đạm: “Cha mẹ nàng thật sự cũng không thua kém ai ha.”

“Đa tạ.”

Lặng im một lát, Dữu Vãn Âm lại nhịn không được cười: “Nhưng ta thật không ngờ chàng lại là một học sinh trung học. Chuyện tình tỷ đệ luyến này, ta có chút khó tiếp thu……”

Hạ Hầu Đạm sắc mặt âm trầm: “Chúng ta chưa chắc đã có chênh lệch tuổi tác.”

“Xin chỉ giáo?”

“Ta đã ở trong sách mười mấy năm, trong hiện thực chưa chắc đã cùng thời gian nàng xuyên đến. Thật không dám giấu giếm, trước đây khi nàng nói về thế giới bên ngoài, có một vài từ mới của thời hiện đại mà ta thực sự nghe không hiểu. Vì thế ta vẫn luôn hoài nghi ——”

Dữu Vãn Âm ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới phản ứng của Tạ Vĩnh Nhi khi nghe cụm từ “tàu cao tốc”. Chính mình xuyên đến đây hai năm trước, khái niệm tàu cao tốc mới phổ biến. Vì vậy, lúc ấy nàng đã nghi ngờ rằng“Ác Ma Sủng Phi”là một cuốn tiểu thuyết cổ điển.

Dữu Vãn Âm: “Chàng xuyên tới từ năm nào?”

“2016.”

Dữu Vãn Âm choáng váng: “Ta là từ năm 2026.”

Hạ Hầu Đạm vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Nàng nói trước đây, cuốn truyện này là được ứng dụng di động đề xuất cho nàng? Chỉ là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, dựa vào cái gì lại nổi suốt mười năm?”

Dù thế nào đi nữa, thông tin này cuối cùng cũng làm Dữu Vãn Âm từ bỏ hy vọng về việc trở về.

Ban đầu nàng hy vọng rằng sau khi linh hồn họ rời khỏi cơ thể, thân thể thật của họ vẫn còn sống như những người thực vật nằm trong bệnh viện, chờ một ngày nào đó tỉnh dậy và có thể tiếp tục duyên phận ở hiện thực.

Nhưng giờ xem ra, Trương Tam đã rời khỏi thân xác mười năm, khả năng còn sống thật sự là rất nhỏ.

Hạ Hầu Đạm hoàn toàn không tính toán tới khả năng đó, lực chú ý vẫn đặt vào một vấn đề nghiêm túc khác: “Như vậy thì sao? Chúng ta không phải tỷ đệ luyến phải không?”

“Cái này thì ——” Dữu Vãn Âm cố ý kéo dài giọng.

“Sao?”

“Không biết nha.” Dữu Vãn Âm sờ cằm hắn, “Không bằng gọi một tiếng ‘tỷ tỷ’ nghe thử xem.”

Xe ngựa đột nhiên xóc nảy, dường như va phải vật gì. Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ, ngay sau đó ám vệ rút kiếm ra khỏi vỏ chặn lấy, một âm thanh “Choang” vang lên.

Hạ Hầu Đạm ánh mắt lạnh lùng, phản ứng cực nhanh, ôm Dữu Vãn Âm trốn ra sau rương đựng súng ống, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ám vệ vội nói: “Thưa bệ hạ, không có chuyện gì, chỉ là lưu dân gây chuyện.”

“Lưu dân?”

Ám vệ ngữ khí có chút phức tạp: “Bên đường có vài bá tánh, có lẽ họ nghĩ chúng ta là phản quân... Trốn sau gốc cây rồi ném đá về phía chúng ta. Đã bị đuổi đi.”

Hữu Quân đi tới đâu, người dân các châu tuy không dám làm gì lớn, nhưng chuyện trợn mắt trắng dã, nhổ nước miếng sau lưng thì không hề thiếu. Nhiều người còn nhớ đến những điều tốt Hạ Hầu Đạm đã làm, như giảm thuế và lao dịch, không tin những lời đồn đại của Đoan Vương về yêu hậu và hôn quân. Nghe tin Hạ Hầu Đạm đột ngột qua đời, họ càng tin rằng Đoan Vương dựa vào binh lực để thản nhiên đoạt quyền.

Bởi vậy, khi thấy đại quân hướng về đô thành, họ không có sắc mặt tốt, những người gan dạ còn ném đá.

Dữu Vãn Âm nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, thần sắc cũng phức tạp lên: “Nói thế nào cũng thấy cảm động.”

Hạ Hầu Đạm cũng cười cười: “Đều nhờ Hoàng Hậu cả.”

Ở thời điểm trước khi nàng đến, lực lượng của hắn chỉ đủ để cùng Thái Hậu và Đoan Vương đấu một trận "cá chết lưới rách".

Hắn không ngại chết trong bóng tối, nhưng nếu có cơ hội tiến vào ánh sáng rực rỡ, tên ngốc nào lại muốn từ chối chứ?

“Ta hiện tại……” Hắn nói đến một nửa rồi cảm thấy gây mất hứng, ngữ điệu chùng xuống.

Hắn hiện tại có chút không nỡ chết.

Dữu Vãn Âm không thể hiểu: “Cái gì?”

“Không có gì.” Hạ Hầu Đạm cười, kéo nàng ngồi lại chỗ cũ, “Tỷ tỷ, tóc tỷ thơm quá.”

........