Chương 2651
Trương Thác nắm lấy hai tay Lâm Ngữ Lam, nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ trước mắt: “Bà xã, em nói cho anh biết, vì sao em đột nhiên xuất hiện ở thế giới tâm trái đất, vì sao lại lên làm nữ Chiến Thần, rốt cuộc trong chuyện này có vấn đề gì. Còn nữa, sao em lại thành đệ tử của cốc chủ Kiếm Cốc? Anh từng tiếp xúc với người của Kiếm Cốc, Kiếm Cốc này nước rất sâu.”
“Ông xã, không phải em cố ý lừa anh, thực sự có một số chuyện, bây giờ em còn chưa thể nói cho anh.” Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi: “Nhưng chuyện em làm hiện giờ, tất cả đều là vì tốt cho anh, anh phải tin em, còn Kiếm Cốc… Chỉ có thể nói là quan hệ lợi dụng lần nhau, anh nói anh từng tiếp xúc với người của Kiếm Cốc, là có chuyện gì thế?”
“Kiếm Thanh Loan, Kiếm Danh Sơn, Kiếm Bảo Đinh” Trương Thác chỉ nói tên ba người.
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam lập tức thay đổi, kinh hãi kêu lên: “Ông xã, ba người kia chết có liên quan tới anh!”
Sau khi Lâm Ngữ Lam nói xong, lập tức ý thức được mình nói hơi to, vội vàng che miệng lại, đôi mắt sáng rực nhìn khắp nơi, mấy giây sau Lâm Ngữ Lam năm chặt ống tay áo của Trương Thác: “Ông xã, lần này anh gặp rắc rối lớn rồi. Kiếm Bảo Đinh đã được định là cốc chủ kế tiếp của Kiếm Cốc, bây giờ có lời đồn có khả năng ông ta đã chết, nhưng còn chưa chứng thực. Sao anh lại giết chết được ông ta, người này vô cùng khủng bối”
Trương Thác nhún vai: “Loạn quyền đánh chết thầy giáo, không giết ông ta, anh sẽ bị ông ta giết.”
“Ông xã, chuyện này trăm ngàn lần phải giữ bí mật.” Lâm Ngữ Lam hạ giọng: “Hiện giờ cốc chủ đang tìm hung thủ ở khắp nơi, người phụ nữ kia, cho dù là thành chủ của chủ thành khu Vạn Sơn cũng không dám tùy ý trêu chọc, người này là một người điên, anh trăm ngàn lân đừng bị người này để mắt.”
Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam một giây từ nữ Chiến Thần biến thành cô gái nhỏ, không nhịn được cười nói: “Bà xã, không phải em là đồ đệ của cốc chủ Kiếm Cốc sao?”
“Đây chỉ là thân phận người ta xếp vào cho em, cốc chủ nợ người đó một ân tình.” Lâm Ngữ Lam giải thích.
“Được rồi.” Trương Thác thở dài, Sau đó vươn tay, chạm lên người Lâm Ngữ Lam.
Gương mặt Lâm Ngữ Lam đỏ lên: “Anh làm gì đấy?”
“Anh làm gì với bà xã anh mà không được.” Trương Thác cười ha ha, không biết xấu hổ dán sát miệng lên.
“Giết người! Trương Ức Thùy giết Hải Việt!” Một tiếng hét đột nhiên vang lên trong thành Ác Nhân.
Thành Ác Nhân ban đêm, bị tiếng rống này phá vỡ yên tĩnh.
Lâm Ngữ Lam và Trương Thác ở trong phòng đều sửng sốt.
“Ông xã!” Lâm Ngữ Lam nắm tay Trương Thác hơi dùng lực: “Chuyện này…”
“Ồ.” Trương Thác cười lạnh một tiếng: “Anh còn tưởng có thể làm ra kỹ xảo gì, hóa ra là chuyện này?”
“Ông xã, là ai vu oan cho anh vậy?”
Lâm Ngữ Lam đặt câu hỏi.
“Bây giờ khó mà nói.” Trương Thác lắc đầu, đứng dậy rời khỏi giường: “Nhưng mà anh đoán, hiện giờ Y Ngọc Điệp hẳn là bị người ta bắt được, bọn họ muốn đổ oan cho anh, dù sao cũng phải có chứng cứ mới được.”
Cửa phòng Lâm Ngữ Lam bị người †a gõ, giọng nói của sĩ quan phụ tá truyền từ bên ngoài vào: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện!”
“Anh đi trước xem một chút.”
Trương Thác nói một tiếng, một giây sau đã biến mất khỏi phòng.
Sĩ quan phụ tá ở bên ngoài đẩy cửa phòng Lâm Ngữ Lam ra.
Lâm Ngữ Lam từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày, bất mãn nói: “Có chuyện gì mà nôn nóng như vậy?”
“Tướng quân, không hay rồi.” Sắc mặt sĩ quan phụ tá khó coi: “Người của Trương Ức Thùy kia giết chết Hải Việt, nhưng đối phương luôn chắc chắn, là cô bảo cô ta làm.”
“Minh tỉnh kia sao?” Lâm Ngữ Lam cười khinh thường: “Cô ta là người của Trương Ức Thùy, cô ta cứ khăng khăng là tôi bảo làm, sẽ có người tin sao?”
Sĩ quan phụ tá hít sâu một hơi: “Cùng bị bắt, còn có hai tướng sĩ của chúng tai”