Con Rể Quyền Quý

Chương 2810




Chương 2812

Mỗi một câu hỏi của cô, đều hỏi vô cùng trực tiếp, trên người cô tản ra một loại khí thế mạnh mẽ, đè ép tất cả.

“Nào, đã có những ai tham gia, bây giờ đứng lên, thì tôi có thể niệm tình cân nhắc đến việc không truy cứu các người, dù sao thì lòng tư lợi ai mà chẳng có, Lâm Ngữ Lam tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ không đứng ra, thì Lâm Ngữ Lam tôi chắc chắn sẽ từ từ chơi một trận với các người”

Sau khi cô nói xong một câu này, những cấp cao ngồi ở đó, đều đưa mắt nhìn nhau, dưới khí thế mạnh mẽ của Lâm Ngữ Lam, có vài người hơi không chống đỡ được, ngay khi ánh mắt của cô liếc về phía bọn họ, bọn họ định đứng dậy theo bản năng.

Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, nếu có người chịu nhận tội bây giờ, vậy thì chuyện tiếp sau đây sẽ rất dễ làm, bắt được một người thì sẽ bắt được một ổ.

Ngay khi mấy cấp cao này định đứng dậy, thì một giọng nữ vang lên từ bên ngoài phòng họp, truyền vào trong tai mọi người.

“Lâm Ngữ Lam, tôi thật sự không ngờ cô còn có mặt mũi ở đây ra lệnh nữa đấy, toàn bộ hành vi của cô ngày hôm nay, xứng để làm tổng giám đốc Nhất Lâm hay sao, hửm?”

Giọng nói này đến từ Đổng Thư Tuyền, lúc nhìn thấy Đổng Thư Tuyền xuất hiện, lại nghe được những lời bà ta nói, đám quản lý cấp cao vốn định đứng dậy kia lại lần nữa ngồi vững vàng.

Đổng Thư Tuyền nhìn thẳng về phía Lâm Ngữ Lam, cứ như thế nhanh chân đi đến phòng họp, từ bên trong ánh mắt của bà ta, không nhìn ra được chút sợ hãi nào, ngược lại trong đó còn ẩn chứa sự khiêu khích.

Nhìn thấy Đổng Thư Tuyền xuất hiện, lại để ý thấy vẻ khiêu khích trong mắt của bà ta, đôi mắt của Lâm Ngữ Lam híp lại.

Đổng Thư Tuyền dám bày ra thái độ như vậy, rõ ràng là vì phía sau bà ta, có người đang chống lưng cho bà ta, mà người chống lưng này là ai, Lâm Ngữ Lam không cần nghĩ cũng biết rõ, đó chính là An Quốc Trường của nhà họ An.

Hoặc là nói cách khác, hiện giờ có cực kỳ ít xí nghiệp lớn dám đứng ở phe đối lập với Nhất Lâm, ít nhất thì ở Đông Hòa, đã không thể tìm ra được nữa, mà muốn tìm cũng chỉ có thể ra khỏi Đông Hòa để tìm.

Đổng Thư Tuyền đứng đối diện với Lâm Ngữ Lam, trên gương mặt mang theo nụ cười lạnh, lên tiếng nói: “Lâm Ngữ Lam, cô thân là tổng giám đốc của Nhất Lâm, suy nghĩ đầu tiên của cô chắc hẳn là phải nghĩ cho công ty mới đúng, nhưng cô đã làm gì? Khi cô không có ở đây, toàn bộ mọi chuyện đều được tiến hành đâu ra đấy, tất cả chúng tôi đều đang nỗ lực mở rộng Nhất Lâm này, nhưng hiện tại thì sao, bởi vì cô trở về mà tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Chúng tôi có nhiều người như vậy, tốn nhiều tâm huyết như vậy, vất vả lắm mới bám được vào cái cây hái ra tiền như nhà họ An này, nhưng chỉ bởi vì suy nghĩ của một mình Lâm Ngữ Lam cô, mà phải hoàn toàn đắc tội với nhà họ An. Cách làm này của cô, trước không nói sẽ lãng phí sự cố gắng của tất cả chúng tôi, mà lại càng chặt đứt sự phát triển của Nhất Lâm, chúng tôi tự hỏi trong lòng, cô có tư cách để làm chức tổng giám đốc Nhất Lâm sao?”

Những lời này của Đổng Thư Tuyền được nói một cách vang dội hữu lực, vô cùng khí thế.

Lâm Ngữ Lam đã sớm dự đoán trước được bà ta sẽ nói gì, chẳng qua chỉ là muốn đứng ở trên cái được gọi là lập trường của mọi người để công kích mình mà thôi.

Đối với lời công kích của bà ta, trên gương mặt của Lâm Ngữ Lam lộ ra một nụ cười: “Tôi cho rằng tôi có tư cách để làm chức tổng giám đốc Nhất Lâm này đấy”

“Ha ha ha” Đổng Thư Tuyền cười lạnh, vẻ mặt ngoan cường: “Cô cho rằng cô có tư cách làm chức tổng giám đốc Nhất Lâm này, vậy cô đã hỏi những người còn lại chưa, xem rốt cuộc cô có xứng hay không? Lời này không phải Đổng Thư Tuyền tôi nói, mà là để mọi người nói, từ từ xem xem rốt cuộc cô có xứng hay không?”

Khi bà ta nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía một quản lý cấp cao trong phòng họp, quản lý cấp cao đó chỉ hơi do dự một chút, rồi trực tiếp lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đi theo cô nhiều năm như vậy rồi, tôn trọng cô, kính nể cô, nhưng cách làm hiện tại của cô, thực sự khiến chúng tôi không thể nào hiểu được. Chúng tôi một lòng vì Nhất Lâm, chỉ muốn khiến Nhất Lâm có được sự phát triển tốt hơn, nhưng tổng giám đốc Lâm lại vì lý do của bản thân mình, mà hạn chế sự phát triển của Nhất Lâm. Hành vi như vậy của cô, thật sự khiến tôi nghi ngờ, Nhất Lâm còn có thể trở nên tốt hơn dưới sự dẫn dắt của cô hay không?”