Con Rể Quyền Quý

Chương 2858




Chương 2860

Trương Thác nói tiếp: “Trương Thác tôi, là một người phàm, đối mặt với kẻ địch bên ngoài, tôi cũng sẽ không có cách xử lý nào khác, cái có thể làm cũng chỉ có ba chữ, giết không thai”

Kiếm mang màu đỏ vút thẳng lên trời, không hề yếu hơn cột sáng rực rỡ sắc màu kia điều gì.

Trước mặt vẻ mặt sợ hãi.

Kiếm mang màu đỏ này, Đan Tô đạo nhân lộ ra.

Kiếm quang màu đỏ ngút trời, trong không trung có tuyết rơi.

Một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên hiện ra, khiến tất cả mọi người đều sinh ra sự sợ hãi trong lòng, bọn họ chưa bao giờ từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một người với sức lực của bản thân đã thay đổi cả trời đất.

Đan Tô đạo nhân rõ ràng cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng hốt, vẻ sợ hãi trong mắt hoàn toàn không thể che giấu được.

“Đan Tô tiền bối, tôi vẫn luôn rất tò mò, sư phụ tôi rốt cuộc là một nhân vật như thế nào?”

Trong tay của Trương Thác, tia sáng màu tím đã ngưng †ụ thành hình thanh kiếm.

“Nếu ông đã là người cùng thế hệ với sư phụ tôi, vậy cho tôi xem xem, cái gọi là trưởng bối này của ông, rốt cuộc có bản lĩnh gì đi”

Kiếm quang màu đỏ từ trời bổ xuống, mang theo loại xu thế thẳng tiến không lùi, kiên cố không gì phá nổi. Trong không trung, tuyết bay càng dữ dội hơn, trông như lông ngỗng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, toàn bộ mặt đất đã phủ một màu trằng xóa.

Tuyết rơi trên sa mạc, chắc chắn có thể xưng là một kỳ quan.

Hai chân của thanh niên mặt mày gian xảo nhũn ra, theo bản năng muốn chạy, nhưng giữa luồng ánh sáng lạnh lùng, đầu của anh ta bị ném lên cao, rời khỏi thân thể, đôi mắt của anh ta trợn tròn, rõ ràng không có cách nào nhắm mắt lại được.

Kiếm quang màu đỏ vọt thẳng đến chỗ Đan Tô đạo nhân.

Đồng thời, cơ thể của chiến linh cũng tăng vọt đến bảy mươi mét. Cơ thể chiến linh bảy mươi mét, khiến Đan Tô đạo nhân nhỏ bé như một con kiến!

Anh linh của Đan Tô đạo nhân chẳng qua chỉ mới bảy mét mà thôi.

Trong nháy mắt kiếm mang chém xuống, suy nghĩ đầu tiên của ông ta chính là chạy, ông ta có thể cảm giác được sự khủng khiếp không có cách nào ngăn cản được từ trên kiếm mang ngút trời đó.

Tia sáng màu đỏ chiếu rọi bầu trời, mức độ chói mắt của ánh sáng đó đã hoàn toàn vượt qua cả cột sáng rực rỡ sắc màu thông thiên đó.

Ngay lúc này, trong mắt tất cả mọi người chỉ có một màu đỏ này.

Dưới cự kiếm giáng xuống, ánh sáng lan ra bốn bề, tất cả mọi thứ và cát bụi đều lắng xuống.

Trong sa mạc, tuyết vẫn rơi như cũ, có một loại cảm giác lạnh thấu xương tràn ngập trong không khí, khiến người lạnh run, chỉ là không biết, thứ khiến người phát run là cái lạnh mà tuyết rơi mang đến, hay là sát khí mà trong kiếm quang đã tản ra đó.

Lúc này, đầu của thanh niên mặt mày gian xảo lăn lông lốc trên mặt đất, dính đầy cát vàng.

Đan Tô đạo nhân và anh linh của ông ta lơ lửng giữa không trung, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ nhìn thấy cổ chân của ông ta và anh linh của ông ta, có một tầng băng đang ngưng kết với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tốc độ kết băng này rất nhanh, chậm rãi lan lên người của Đan Tô đạo nhân, bao phủ đôi chân của ông ta, đến eo, rồi nửa người trên của ông ta.

Cùng lúc Đan Tô đạo nhân bị kết băng, anh linh của ông ta cũng hoàn toàn bị đóng băng.

Mắt thấy ông ta sắp biến thành một bức tượng băng, trong mắt của thanh niên dẫn đầu đạo quán Ngọc Hư đó, tràn đầy vẻ sợ hãi.

Ngay sau đó, một tia sáng màu đỏ rất nhỏ lóe lên rồi biến mất, Đan Tô đạo nhân đã biến thành tượng băng hoàn toàn vỡ nát, thi cốt không có cách nào ráp lại hoàn chỉnh.

Tia sáng màu tím trong tay Trương Thác tan đi, anh lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối: “Hóa ra, chỉ có mấy phần thực lực này, tôi còn tưởng mạnh lắm cơ, ra cũng chỉ thế mà thôi.”