Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 121




Buổi chiều Lý Khanh mang theo ít đồ đến từ phủ để thăm bệnh Từ Kha xem tình hình sức khỏe hắn thế nào, vì sao lại cáo bệnh xin nghĩ.

Lúc được người hầu đưa vào hắn gặp Từ lão gia và Từ phu nhân đang đứng sẵn ở đại sảnh chờ hắn.

"Tham kiến vương gia" Từ lão gia cuối đầu hàn lễ với hắn.

Hắn thấy vậy liền vội vàng đỡ phụ thân Từ Kha dậy "Từ đại nhân không cần đa lễ, bổn vương đến xem tình hình của Từ Kha như thế nào"

Từ đại nhân biết con trai mình và Lý Khanh qua lại thâm thiết nên chẳng có ý giấu diếm tình hình

"Hồi vương gia đêm qua Từ Kha trông đèn suốt đêm trong viện, người hầu trong phủ có tiến đến nhắc nhở vài lần nhưng vẫn không tắt đèn. Đến tận sáng hôm nay khi hạ quan không thấy nó chuẩn bị lên triều nên có đến xem thử thì thấy nó đang phát sốt hôn mê bất tĩnh trong phòng"

"Đã tìm đại phu đến chuẩn mạch bóc thuốc chưa?" Lý Khanh hơi nhíu mày hỏi

"Đã mời qua đại phu, những người đến đều nói đây chỉ là sốt cảm mạo thông thường không có gì đáng ngại nhưng không hiểu sao đến giờ nó vẫn chưa tỉnh lại" nói đên đây phụ thân Từ Kha liền hơi thở dài, mẫu thân hắn cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Từ gia chỉ có một người con duy nhất là hắn nên mọi yêu thương đều đổ vào người hắn nay hắn bệnh nằm một chổ như vậy phụ mẫu hắn vô cùng đau lòng.

"Từ đại nhân phiền dẫn ta đến chổ hắn, ta muốn đến nhìn xem hắn một chút"

Phụ thân Từ Kha nghe vậy liền đồng ý dẫn Lý Khanh đến căn viện mà Từ Kha ở, bên trong phòng lúc này Từ Kha đang nằm trên giường nét mặt xanh sao không giống như người mới đổ bệnh dù chỉ một ngày.

Lý Khanh xút chút nữa đã nghi ngờ người đến lãi nhãi ngày hôm qua liệu có phải là hắn hay không? Chứ dựa vào những gì hắn nhìn thấy trước mắt thật giống đây là một người bệnh lâu năm.



Lúc này phụ thân Từ Kha lại đứng một bên thở dài "Từ trưa đã có nhiều người đến muốn thăm nó nhưng đều bị hạ quan cản lại, hạ quan ngại bọn họ nhìn thấy nó như vậy sẻ có nhiều lời đồn không hay"

Đột nhiên đỗ bệnh lại giống như bệnh lâu năm, nếu mà truyền ra ngoài miệng đời muốn nói như nào thì nói lúc đó ông cũng không cản lại được.

Lý Khanh thấy huynh đệ mình như vậy đột nhiên nghĩ đến việc gì đó nên đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng "Hôm qua lúc hắn quay về phủ có điểm gì lạ hay có mang theo thứ gì về không?"

Từ đại nhân nghe vậy liền hơi khó hiểu nhưng vẫn cố gắng nghĩ đến chuyện diễn ra ngày hôm qua "Hình như chiều hôm qua nó có sai người về phủ cầm đi 200 vạn lượng chỉ để mua một chậu hoa"

"Là chậu hoa đang để trên bàn?" Lý Khanh đưa mắt nhìn trậu hoa ở trên bàn mà hỏi

"Đúng vậy chính là nó, vốn chậu hoa chỉ có một màu trắng nhưng nó lại nói chậu hoa có tận 12 màu"

Chậu hoa với bông hoa to bằng bàn tay 12 cánh trắng muốt đang nằm trên chiếc bàn cạnh cữa sổ nhìn trẳng khác nào những chậu hoa bình thường nhưng Từ Kha lại dùng 200 vạn lượng để mua nó về thật sự vô cùng kì lạ, bình thường Từ Kha sẻ không làm mấy chuyện điên khùng như vậy nhưng lần này không biết hắn đây là bị gì.

Lý Khanh càng nghĩ càng không thể hiểu nổi, nhìn chậu hoa lại nhìn Từ Kha đang nằm trên giường hắn thật sự rất muốn tìm ra điều bất thường sau hành động này.

Nhưng nghĩ mãi cũng không ra hắn đành quay về phủ đem chuyện này kể lại cho nàng nghe, nàng khi nghe song lời hắn kể thì hơi nhíu mài.

"Yêu ma quấy nhiểu?" nàng ngờ vực mà tự hỏi bản thân mình nhưng hắn ngồi bên cạnh lại có thể nghe được.

"A Yên nàng đừng đùa như vây, ta thấy nàng chắc đang nghĩ nhiều rồi rõ gàng ta cảm thấy nó chỉ là một cây hoa bình thường thôi mà?" Hắn không nghĩ lời nàng nói là thật, tuy hắn tin trên đời có yêu ma nhưng lại không tin thứ tầm thường như một bông hoa lại là yêu mà.



Nàng thấy hắn chưa hiểu rõ đã vội vàng bát bỏ ý nàng liền có chút không vui "Chàng vội cái gì? Ta chỉ đang suy nghĩ trường hợp đó thôi chứ có khẳn định hắn bị yêu ma quấy nhiểu đâu"

"Ta..." lần này hắn cũng cảm thấy mình quá vội vàng nên làm nàng không vui vốn muốn mở miệng giải thích nhưng không biết phải giải thích với nàng như thế nào.

Lúc này đây không đợi hắn lên tiếng xin lỗi nàng đã nhẹ giọng lên tiếng làm hòa trước "Lý Khanh ta thật sự không phải cố ý phát cáu mà mắng chàng, ta thật sự cũng chẳng hy vọng trường hợp này diễn ra.

Dù sao bị những thứ đó quắn lấy mai mắn thì có thể bình an mà qua khỏi còn nếu suy xẻo thì ngay cả mạng cũng chẳng thể giữ được."

Hắn nghe nàng nhẹ giọng như vậy với mình liền cảm thấy có lỗi bởi hắn là người chọc nàng phát cáu lại để nàng phải xin lỗi trước, trong việc này hắn sai hoàn toàn rồi.

"A Yên thật xin lỗi, là ta chọc nang không vui trước vậy mà để nàng phải xin lỗi ta"

Nàng nghe vậy thì hơi mĩm cười "Không sau, ta không giận chàng.

Ta đang nghĩ ngày mai chàng hãy mời thái y trong cung đến chuẩn mạch cho Từ Kha xem tình hình thế nào, có thật như lời đại phu nói hay không với lại sai người điều tra nguôn gốc của chậu hoa trong phòng hắn xem nó đến từ đâu"

Lý Khanh nghe vậy liền tán thành dù sao những việc này hắn cũng định ngày mai sẻ làm.

"Đúng rồi, ngày mai sau buổi triều sớm đừng nán lại trong cung chàng quay về mang theo thái ý cùng với đưa ta đến Từ phủ ta có chút tò mò về chậu hoa và căn bệnh của Từ Kha"

Lý Khanh nghe vậy thì hơi nhướng mài "Được, trưa mai ta sẻ quay về sớm để đưa nàng cùng đi"

Đêm hôm ấy tại Từ phủ, tiểu viện phòng Từ Kha lại sáng đèn Từ phụ mẫu gọi cũng không thèm gọi một tiếng đã tông cữa đi vào. Vừa vào cả hai người họ cùng đám nô tài sau lưng vì thấy Từ Kha đang ngồi trên ghế hai mắt cứ nhìn trăm trăm vào chậu hoa đang đặt trên bàn ở trước mặt.