Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 129




Cục tròn tròn lại còn nhiều màu sắc, nàng cố gắng vác óc mà nhớ lại xem sư phụ đã từng nhắc qua thứ này bao giờ chưa nhưng mà hiện tại nàng có nghĩ như thế nào cũng không ra được, đây ruốt cuộc là thứ gì?

"Mấy thứ đó ngoài việc bây bên ngoài ra thì có gây ảnh hưởng gì đến ngươi không?" nàng phải xác định đây là thứ có hại hy vô hại thì mới có thể tìm đường giải quyết được.

Nghe vậy Từ Kha liền lắc đầu "Không có, dường như nó chỉ bay ở bên ngoài mà thôi"

Đây là thứ đồ chơi gì vậy? Sao sư phụ chưa bao giờ nhắc đến cho nàng? Có phải ông có tuổi nên mắc chứng hay quên rồi phải không?

Từ phu nhân lúc này vô cùng lo lắng cho con trai nhà mình nên nhìn nàng với ánh mắt thấp thỏm không yên "Vương phi có cách nào để giải quyết những thứ đó hay không?"

Nàng muốn lắm nhưng bất lực nha, dù sao đến cả việc đó là thứ gì nàng cũng không biết nữa là.

Nàng hơi lắc nhẹ đầu, Từ phu nhân thấy thế thì sắp xỉu đến nơi cũng mai có Từ Kha nhanh tay đón được mẫu thân mình.

Thấy người lo lắng như thê nàng liền nhanh tróng lên tiếng trấn an "Từ phu nhân chớ lo lắng, nếu như thứ đó không làm hại đến Từ Kha thì cũng chẳng có việc gì đâu"

Từ phu nhân nghe nàng an ủi mình như vậy cũng hơi yên tâm phần nào đó.

Nàng hiện tại khổng muốn ở lại đây thêm nên nhanh tróng cùng Lý Khanh rời đi, lúc ở trên xe ngựa Lý Khanh nhắc đến thứ mà Từ Kha nhìn thấy làm nàng cảm thấy bản thân hình như có chút vô dụng thì phải.

"Lý Khanh, ta không biết thứ đó là gì cũng chưa từng nghe nhắc qua thứ đó bao giờ chàng có phải thấy ta rất vô dụng hay không?" vừa nói nàng vừa cụp mắt nhìn xuống đôi tay của bản thân mình.

Lý Khanh thấy bản thân lỡ nói chuyện nàng không vui nên ngay lập tức xin lỗi cùng với an ủi nàng "A Yên, thật xin lỗi ta không nên nhắc đến việc này hơn nữa nàng không có vô dụng trong mắt ta nàng rất tài giỏi nàng biết được những thứ mà người khác không biết, làm được thứ mà người khác không làm được nàng chính là người giỏi nhất mà ta từng gặp." Vừa nói hắn vừa đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắng của nàng mà vuốt ve an ủi.

Hắn khen nàng đến tận mâu xanh nhưng một chút vui vẻ nàng cũng chẳng có, không biết thì vẫn là không biết nó không thể dùng sự hiểu biết đối với những thứ khác để bù đấp vào được.



Lý Khanh thấy nàng không vui cũng chẳng biết phải nói thêm lời nào cả, hắn sợ lỡ như nàng đã không vui mà lại nghe thêm lời nàng làm nàng phật ý thì có phải càng thêm không vui hai không? Vậy chẳng khác nào hắn đang chọc giận nàng một cách vô tình hay sao?

Nàng vừa về đến phủ liền tự mình ở trong phòng ngủ phụ đến cả buổi tối, ai muốn vào cũng không được ngay cả Thu nhi và Hoa nhi ngày nào cũng theo sát nàng giờ đây cũng bị nàng nhốt ở bên ngoài.

Lý Khanh cứ nghĩ hôm nay hắn phải ở bên ngoài phòng phụ để canh nàng như may mắn gần đến giờ ngủ nàng lại từ phòng ngủ bước ra bên ngoài kéo Lý Khanh về phòng chính để ngủ, dường như mọi sự không vui của nàng đều biến mắt tất cả chỉ trong một buổi chiều.

Ngày mốt là ngày nàng phải vào cung để cho thái hậu gặp mặt, nên trước đó một ngày Lý Khanh đã chuẩn bị xem xét lại những quà tặng mọi thứ đã đủ chưa hoặc có vấn đề nào không ổn hay không để còn kịp thời thay đổi cái khác.

Lúc nàng thức dậy thì mọi thứ ngày mai cần mang đi đã được bỏ bỏ vào hộp vô cùng kỉ lưỡng, chỉ cần ngày mai mang vào cung là được.

"Đúng rồi thật không biết ngày may Từ Kha có theo chúng ta vào cung hay không?" nàng nhớ tới cái người cách đây không lâu nằng nặc đòi vào cung cho bằng được.

"Chắc hắn sẻ đến, dù có lê cái thân tàn hắn cũng sẻ theo chúng ta vào cung" Lý Khanh lúc này đây dường như rất hiểu người huynh đệ này của mình.

Nàng nghe thế liền mĩm cười mà tên đó thật sự muốn đi vậy thì thật sự rất thích Ly Nguyệt. Với lại cái thứ mà hắn nhìn thấy nàng cuối cùng cũng biết là gì rồi, nếu mà ngày mai gặp được hắn phải nói cho hắn một tiếng để hắn yên tâm mới được.

"Lý Khanh, ngày mai chúng ta sẻ vào cung lúc nào?"

"Mẫu hậu ngỏ ý muốn nàng đến sớm để ở cạnh bà nhiều chút, dù sao đây chỉ mới là lần thứ hai 2 người gặp nhau nên mẫu hậu nên bà ấy hi vọng hai người có thể trò chuyện với nhau"

Nàng nghe thế thì cũng không có gật đầu từ chối "Vậy sáng mai lúc chàng vào cung để lên triều sáng ta có thể cùng chàng vào cung"

Hắn nghe vậy cũng không phản đối, dù sao đi nữa hắn tuy không nói ra nhưng thật sự rất hi vọng nàng có thể thân thiết với mẫu hậu nhiều chút, nếu mẫu hậu yêu thích nàng hoặc nàng có thể xem bà như mẹ đẻ của mình thì có lẽ người vui nhất là hắn.