Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 34




Bách Lý An nghe hoàng đệ mình nói thế thì lại tăng thêm phần chán nản.

Thiên hạ này, anh em nhà đế vương khác tranh đế vị đến sức đầu mẽ trán, còn hoàng đệ hắn cho hoàng vị cũng không thèm.

Lý An chỉ còn biết bắc đắc dĩ mà lên tiếng "không làm thì thôi, mắc gì đệ phản ứng mạnh thế"

Hắn nghe thế thì không lên tiếng mà chỉ hừ một cái.

Bách Lý An mở miệng nói tiếp "Ta nghe nói đệ dạo này đang thích một nữ nhân phải không?"

"Ai nói cho huynh nghe?" Hắn quay sang hỏi lại

"Ta chỉ là nghe Từ Kha lỡ miệng nói thế, nhưng mà chuyện này là thật à?"

"Đúng vậy" hắn không trần chừ mà trả lời.

"Vậy thì tốt quá rồi, ta tưởng đệ đời này sẻ chẳng thể thích ai, nếu nay đệ đã thích người ta vậy huynh sẽ viết cho đệ một thánh chỉ ban hôn" Lý An vui vẽ nói.

"Không cần đâu, nàng không phải người Chu quốc"

"Cái gì? Không phải người Chu quốc sao? vậy đệ nói xem nữ nhân ấy là người nước nào?" Lý An ngạc nhiên hỏi.

"Nàng là người nước Sở " hắn buồn trán nói.

Lý An thấy được biểu cảm này của hắn thì nói

“ Vậy thì đơn giản rồi, cứ đến đó xin liên hôn là xong”

“ Không được, hoàng đế nước Sở chắn chắn sẻ không cho nàng liên hôn” hắn không vui nói.

“ Tại sao chứ, đệ làm như người đệ muốn cưới là cửu công chúa của nước Sở không bằng” Lý An khó hiểu nói.

“ Quả thật người đệ muốn cưới là nàng ấy”

Lý An nghe hắn nói thế thì giật mình la lớn “ cái gì”

Hắn thấy hoàng huynh mình như thế thì nhíu mài lên tiếng “ Ta biết huynh bất ngờ nhưng cũng không cần huynh phản ứng thế đâu”



Lý An biết bản thân mình thất thố nên cũng thu lại sự thất thố ấy mà giỏ giọng hỏi lại “ Đệ thật sự không nói đùa ta đấy chứ”

Hắn nghe hỏi thế thì nhướng mài đáp “ huynh thấy ta giống đùa lắm à”

Lý An nghe hắn hỏi lại thì đưa mắt nhìn thẳng mặt hắn mà nói “ nhìn quả thật không giống”

“ Nhưng mà Lý Khanh, đệ làm sao lại thích vị công chúa kia? Theo như ta biết thì hai người chưa từng gặp mặt” Lý An đưa tay xoa càm mà nòi.

“ Đã gặp rồi” hắn nhàn nhạt trả lời

Nghe thế Lý An càng thêm tò mò mà hỏi “ thật sự đã gặp rồi sao? Sao ta không biết? Hai người gặp nhau lúc nào vậy?”

“ Ta và nàng gặp nhau lúc nào tại sao phải báo cho huynh biết” hắn đanh giọng hỏi lại.

“Đệ không nói cũng không sao, nhưng mà ta thấy vị công chúa đó của Sở quốc cơ hội sẻ gã cho đệ là không cao, dù sao người ta cũng là hòn ngọc quý trên tay hai đời vua nước Sở, hơn nữa người ta còn là An Quốc công chúa, cơ hội mà đệ có thể cưới người ta về là 0,1% hơn nữa tiếng tâm nàng vang xa, người muốn cưới nàng cũng chẵng phải mình đệ cho nên là cơ hội của đệ càng thấp hơn.”

Hắn nghe thế thì mặt hắn càng trầm xuống nhiều hơn, Lý An thấy biểu cảm hắn như thế thì không nói gì thêm chỉ còn biết thở dài thương cho vị hoàng đệ này của minh.

Hoàng đệ hắn khó khăn lắm mới thích một người, mà người ta thì là người có thân phận đặc thù, hoàng đệ hắn đã độc thân hai mươi mốt năm, nếu thế này thì e là phải độc thân cả đời rồi

_______________

Sơ quốc.

Tại ngự hoa viên lúc này, Trác Quân đang vô cùng nhàn nhã ngồi ơ đình mà tận hưởng không khí trong lành thì nghe có tiếng khóc lóc của nữ nhân. Hắn vừa đứng dậy định đi đến hướng có tiếng khóc ấy thì thấy hình bóng nàng lướt qua trông vô cùng vội vàng, thấy thế hắn lên tiếng gọi.

“ Yên Yên, muội có chuyện gì mà gấp gáp vậy”

Nghe có người gọi mình thì nàng quay lại nhìn thì thấy Trác Quân từ phía sau đi đến, thấy thế nàng mở miệng nói “lúc nảy đang ở trong cung thì có một tiểu thái giám đến báo với muội, thập thất muội đang bị ức hiếp ở ngự hoa viên nên muội mới vội vàng thế này”

Nói rồi nàng bước nhanh đi, hắn thấy thế cùng đi xong xong nàng mà nói “ ta cũng vừa nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc cầu xin, vừa định đi xem thử thì thấy muội”

Nàng nghe thế thì không trả lời mà chỉ vội vàng đi tiếp, hắn biết nàng đang lo lắng nên cũng im lặng mà bước theo, do hai người có võ công nên đi rất nhanh làm cho bọn thái giám và cung nữ phía sau đuổi theo vô cung khó khăn cũng chỉ coa Thu nhi và Hoa nhi vẫn đi theo kịp còn Du nhi hiện tại vẫn đang đi cùng bọn cung nữ phía sau.

Hắn và nàng đi vội vàng như thế cuối cùng cũng đến nơi, nơi này cách chổ Trác Quân lúc nảy ngồi không xa lắm.

Vừa đến nơi nàng đã thấy đám cung nữ thái giám đang bị phạt quỳ dưới đất, trên mặt mỗi người điều có vết bàn tay để lại. có một nữ nhân đang ngồi quay lại phía nàng đang đứng, nàng tìm kím hình bóng của Thanh Nghi thì tá hỏa phát hiện con bé đang bị chấn nước ở cái hồ đối diện.

Nàng hoảng hốt la lớn “ các ngươi dừng lại ngay cho ta”



Nghe có tiếng nói lớn đám người kia giật mình mà quay lại, ngay cả nữ nhân đang ngồi trên ghế cũng quay lại mà nhìn vùa thấy người dến là nàng cùng Trác Quân nữ nhân kia vội vàng đứng dậy chột dạ mà lên tiếng “hoàng thượng, cửu tỷ”

Đám cung nữ của nàng ta nghe thế thì lập tức quý xuống, nàng thấy thế thì không quan tâm bọn họ mà bước nhanh đến chổ của cung nữ đang túm áo Thanh Nghi, cung nữ kia khi thấy nàng bước đến thì vội vàng thả Thanh Nghi ra.

Nàng vội vàng ôm Thanh Nghi dậy, thấy mắt con bé đã nắm nghiền nàng vội vàng đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở của con bé, thấy con bé vẫn còn thở nàng cũng thở phào mà nhẹ nhõm.

Nàng ngẫn đầu nhìn Thu nhi, nàng ta hiểu ý vội vàng chạy đi lấy một cái mền to đến đấp lên ngươi Thanh Nghi, sau đó nàng lây con bé để con bé tĩnh dậy con bé vừa thấy nàng đã òa lên bật khóc, nhìn vô cùng đáng thương.

Thấy thế nàng đưa tay lên soa soa con bé rồi nhỏ giọng nói, “không sao rồi không cần sợ đâu”

Tuy nàng đã nói thế nhưng con bé vẫn túm chặt lấy tay nàng mà càng khóc lớn hơn, thấy thế nàng cũng chĩ đành mặt kệ để cho con bé khóc.

Đợi đến khi đã khóc mệt con bé mới ngưng lại mà thiu thiu ngủ, thấy con bé đã ngũ nàng mới nhẹ nhàng đưa con bé cho Thu nhi ôm, sau đấy mới bước đến trước mặt nữ nhân kia lạnh giọng hỏi.

“ Trác Nghi Tu, ngươi đang làm trò gì vậy hả?”

Nàng ta nghe nàng hỏi thế thì không trả lời chỉ đứng cuối đầu thấp xuồng. Thấy thế nàng quay sang hỏi cung nữ của Thanh Nghi đang quỳ cạnh đó mà hỏi.

“Nói, ruốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?”

Nô tỳ kia nghe nàng hỏi thì nhỏ giọng lên tiếng “ bẩm điện hạ, lúc nảy khi thập thất công chúa chạy đến đây chơi thì có vô tình đụng phải thập công chúa, thập thất công chúa khi biết mình đã đụng phải người khác nên đã nhanh chóng xin lỗi, nhưng thập công chúa khồng dễ dàng đồng ý mà còn bắt thập thất công chúa quỳ xuống, ý thức được bản thân có lỗi nên thập thất công chúa thật sự đã quỳ xuống.

Tưởng mọi chuyện như thế đã xong nhưng khi thập công chúa thấy thanh thanh thì lại muốn giành lấy, thập thất công chúa không đồng ý bởi đó là thứ mà người đã tặng nên thập cồng chúa đã nỗi giận mà trách phạt”

Nàng nghe thế thì nhăn mài bước đến trước mặt Trác Nghi Tu mà lạnh giọng hỏi lại “chuyện này là thật”

Nàng ta không trả lời mà chỉ gật đầu, thấy nàng ta như thế nàng thật sự tức giận dưa tay mà tán thẵng vào mặt nàng ta, lục đánh khá mạnh làm nàng ta té xuồn trên miệng cũng bị chảy máu.

"Ngươi hay lắm, chuyện như thế mà cũng có thể làm ra được, ngươi đây là đang thị uy với ai đây hả? hay là ngươi thấy nơi này quá yên bình nên muốn gây ra chút việc cho loạn cả lên?"

Nàng ta ngồi bệt dưới đất một tay ôm phần má của mình giọng như muốn khóc lên tiếng nói " Cửu tỷ, muội không có ý định như thế, muội biết sai rồi muội sau này nhất định sẽ không thế này nữa."

"Ngươi hiện tại biết sai thì có thể làm gì nữa, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải chi người thông minh và biết suy nghỉ một chút thì đâu có chuyện như hiện tại"

"Tỷ tỷ, muội biết mình có lỗi xin tỷ rộng lượng mà bỏ qua cho muội" nàng ta khẩn trương nói.

"Nếu hôm nay ta đến muộn một chút thì e là mạng của Thanh Nghi đã không còn rồi, người bảo ta tha cho ngươi sao mà được chứ"