Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 53




"Hoàng huynh, muội có chuyện muốn nói" nàng đi thẳng vào bên trong ngự thư phòng giờ này Trác Quân đang bận phê duyệt các tấu trương được dân lên vào buổi sáng.

Nghe thấy lời nàng hắn cũng ngẫn đầu lên nhìn nàng "muội có chuyện gì?"

"Hội săn bắn ngày kia chuẩn bị đến đâu rồi?" Nàng vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống.

"Hóa ra là vì chuyện này, muội yên tâm mọi thứ đã được chuẩn bị xong chỉ cần đợi ngày chúng ta xuất phát"

"Vậy là được rồi.

À mà lúc nãy khi muội đến đây có nghe việc các phi tần của huynh xải ra xích mích, ruốt cuộc là bọn họ lại có việc gì nữa vậy?" Nàng vô cùng tò mò chuyện của các phi tần.

"Ta cũng không rõ lắm, đám người đó không khóc thì nháo ta thật sự rất mệt mỏi, sớm biết như thế ta đã không chọn bọn họ tấn cung rồi" Trác Quân cũng thở dài mà ngao ngán.

"Muội nghe nói huynh dạo này đang sủng hạnh Tề quý nhân phải không?"

"Muội biết rồi còn hỏi lại"

"Tề quý nhân này xuất thân không cao, nhưng lại được cái thông hiểu đạo lý, nàng ta cũng hay chạy đến chổ mẫu hậu để báo hiếu, vô cùng được lòng mẫu hậu. Huynh cũng biết đấy, mẫu hậu rất khó mà có thể yêu thích một người, mà Tề quý nhân lại được mẫu hậu yêu thích."

Dường như từ nảy đến giờ Trác Quân nghe nàng nói cũng hiểu được ý muốn của nàng " Ta biết ý của muội muốn nói đến, nhưng ta thấy hiện tại không phải là lúc ta cũng sẻ cân nhắc thời gian thích hợp để tiến hành việc này"

"Nếu huynh đã nói vậy rồi thì muội cũng chẵn còn lời nào nữa, vậy muội quay về trước đây" nói rồi nàng đứng dậy rời đi, bỏ lại Trác Quân ngồi đó.

Hắn vốn dĩ còn có lời định nói với nàng nhưng tốc độ rời đi của nàng hơi nhanh nên hắn đành ngậm lại lời định nói vào trong bụng.

Vừa ra khỏi Ngự thư phòng chưa được bao lâu, nàng đã đụng phải "bằng hữu" của mình.

Gặp thì cũng đã gặp theo phép lịch sự thì nàng đành mở lời trước "không biết vương gia đang có ý định đi đâu vậy?"

"Ta định xuất cung, để nhìn ngắm phồn hoa bên ngoài một chút" được hỏi hắn không có ý định giấu diếm mà ngay lập tức nói ra ý định của mình.

"Xuất cung sao? Nếu vương gia không phiền thì có thể để ta đi cùng được hay không?" nàng vừa nghe đến xuất cung thì trong lòng vui như mở hội, dù sao thì cũng lâu rồi nàng chưa có thời gian rãnh để xuất cung.

Lý Khanh vừa nghe nàng nói muốn đi cùng thì không còn đầu óc để nghỉ được gì nữa, thế là hắn nhanh tróng gật đầu mà đồng ý "Nếu điện hạ đi cùng thì thật là vinh hạnh."

"Vậy người chờ ta một chút, ta quay về thay y phục rất nhanh thôi không tốn nhiều thời gian đâu"

"Được, công chúa cứ thông thả không cần gấp đâu"



"Vậy làm phiền ngày rồi" nói xong nàng nhanh chóng quay về tẩm cung của mình, dù sao thì không thể để người khác chờ lâu được.

Nhưng hắn thì không nghĩ vậy, dù có bao lâu thì hắn cũng nhất định sẻ chờ nàng.

Từ Kha đứng bên cạnh từ nãy đến giờ cứ nhìn trầm trầm vào hắn "Huynh đây có phải là thấy sắc quên bạn rồi hay không?"

Vốn dĩ Từ Kha rất hy vọng người bằng hữu lâu năm này của mình sẻ lên tiếng phủ nhận, nhưng không khi Lý Khanh hắn trả lời thì chẳng khác nào đánh tan cái hy vọng kia "Đúng vậy"

Đơn giản nhẹ nhành võn vẹn chỉ có hai chữ được thốt ra nhưng rất nhanh chóng dán thẳng một kích vào tâm hồn từ Kha.

"Huynh...huynh..." Từ Kha hắn tức đến mức mà không nói lên thành lời.

"Ta làm sao hả? Nếu có ý kiến gì thì cũng không cần nói ra đâu, cứ giữ trong lòng là được rồi" Lý Khanh hắn thật sự rất là phủ phàng.

Từ Kha nghe hắn phủ như thế thì còn biết nói gì nữa ngoại trừ cách im lặng.

Hai người bọn họ đứng đợi một lúc thì cuối cùng nàng cũng quay lại. Nàng không mặc y phục nữ nhân mà thay vào đó là khoác lên người y phục của nam nhân, bộ dạng này vô cùng tiêu sái. Do nàng cải trang thành nam nhân nên Hoa nhi và Thu nhi cũng làm như thế.

Lý Khanh từ nãy đến giờ nhìn nàng chẳng hề chớp mắt, bộ dạng hiện tại của nàng làm cho hắn nhớ đến năm đó, khi lần đầu tiên hắn gặp nàng nàng cũng như thế này. Dù hiện tại thời gian có trôi qua lâu nhưng hình dáng nàng trong ký ức của hắn về nàng chưa hề thay đổi.

"Vương gia, ta xong rồi mau đi thôi"

Hắn không trả lời mà chỉ đơn giản là gật đầu một cái.

"Điện hạ có biết nơi nào tại đây vui nhất không?" Từ Kha nhìn xung quanh sau đó lên tiếng hỏi nàng.

"Biết chứ, nhưng không biết hai vị có đồng ý đến hay không đã" nàng cười nói.

"Tất nhiên là sẻ đến rồi" Từ Kha khẳng định chắc nịt.

"Được, vậy mời hai vị đi theo ta" nàng cười nói sau đó bước đi trước.

Cuối cùng nàng dừng lại trước một nơi mang tên Xuân Hoa viện" Hai vị, đến rồi"

Lý Khanh hắn và Từ Kha vô cùng sốc bởi đây là nơi không mấy đứng đắng gì.

Nàng khi thấy hai người bọn họ cứ đứng im tại chỗ thì vô cùng là tò mò "Hai vị sao vậy? Sao lại đứng đấy, mau vào đi chứ"

Lý Khanh hắn thấy nàng đang có ý định đi vào thì vội lên tiếng mà ngăn cản "Điện hạ khoan đã, ta thấy nơi này không đứng đắng gì cho lắm."

"Hình như hai vị hiểu nhằm gì rồi phải không? Mau vào đi, trong này không như hai vị nghỉ đâu." Nàng cười nói, nếu vừa nhìn vào tên thì chắn sẻ nghĩ rằng nơi đây là chốn phong hoa nhưng khi vào trong thì sẻ thấy được mọi việc không phải như những gì đã nghĩ.



Nói rồi nàng đi vào trước, mặc kệ bọn họ có muốn vào hay không, nhưng khi vừa thấy nàng đi vào hai người bọn họ cũng nhanh chóng mà theo sau.

Quả nhiên là như những gì nàng nói, bên trong này hoàn toàn khác những gì mà họ tưỡng tượng ra.

Bên trong này tuy không có những thứ không đứng đắng nhưng bên trong lại có những cái như cờ bạc, đấu võ, kể chuyện....

"Hai vị có muốn thử mai rủi một xíu không?" Nàng nhìn bọn họ cười nói.

Lý Khanh hắn hiểu nàng muốn đưa họ đi đâu nên nhanh chóng lên tiếng "Tất nhiền là muốn rồi, ta cũng rất muốn xem vận mai của mình đến đâu"

Thế là bọn họ kéo nhau vào sòng bạc, vận mai đâu chẵn thấy chỉ thấy hắn thua liên tục, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn thử cái trò trơi mai rủi này.

Thấy hắn thua liên tục nàng thật sự rất chi là ngứa mắt, nên quyết định nhảy vào thế chổ hắn, với ý định là sẻ gỡ lại số tiền mà hắn thua.

Nhưng đời mà ai hay được chữ ngờ nàng không những không thắng được mà ngược lại còn thua thêm một khoản.

Bởi ta nói cờ bạc hại đau túi, thấy bản thân không có khả năng gỡ gạt được gì nên thôi nàng đành phải từ bỏ sòng bạc.

"Hơi...hôm nay đúng là sui xẻo, ngay cả đánh bạc cũng chẳng thể thắng nổi" Nàng lên trong giọng nói còn mang theo cả bực nhọc.

"Điện hạ, đây là chuyện mà ta cũng chẳng muốn người không cần vì thế mà bực nhọc, hay là chúng ta qua bên kia xem diễn kịch một lúc đi để khuây khỏa tâm trạng" Lý Khanh thấy nàng không vui thì lên tiếng.

"Thật ngại quá, tâm trạng không tốt của ta làm phiền đến hai vị rồi" nhận ra bản thân không đúng nên nàng lên tiếng nhận lỗi.

"Không sao, không sao bọn ta không phiền" Từ Kha lên tiếng nói.

Hắn nào dám than phiền, nếu hắn mà bảo phiền thì chắc chắn sẻ bị Lý Khanh hành cho lên bờ xuống ruộng.

"Vậy chúng ta qua bên kia ngồi chút đi."

Dưới sân khấu kịch chỉ có đám người của bọn họ, vỡ kịch đang đến lúc đánh nhau cao trào thì người diễn kịch ấy đột nhiên đổi phương hướng cầm kiếm chĩa thẳng vào chỗ nàng.

Hành động này của kẻ diễn kịch làm nàng giật mình nhưng nàng vẫn phản xạ đủ nhanh mà né sang một bên. Thành ra mũi kiếm đâm thẳng vào chiếc ghế nàng vừa ngồi.

Bất ngờ hơn nữa là kẻ đó vừa hút sáo một cái đã có hơn chục hắc y nhân lao xuống.

Nàng thấy thế thì tặc lưỡi tiếc nuối, bản thân đi chơi cũng chẳng yên đúng là đám thích khách này vừa tìm thấy cơ hội là liền ra tay muốn giết nàng. Bọn người này cứ tận dụng những cơ hội này bộ không thấy chán ha gì, chứ nàng là chán lắm rồi đấy.

Thông thường thì trong hoàng thất người bị hành thích nhiều nhất chính là hoàng đế, nhưng ở tại Sở quốc này nàng còn bị hành thích nhiều hơn hoàng đế, đúng thật là có nhiều chuyện không thể hiểu nỗi mà.