Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 87




Nguyên Lâu và Duyệt khách khá gần nên từ Duyệt khách đến Nguyên Lâu chẳng tốn mấy thời gian.

Lúc này hai người đã đến trước cửa Nguyệt Lâu "Chút nữa vào đó nàng đừng cách ta xa quá" hắn nghiên đầu gần tai nàng mà nói nhỏ.

Chỉ một vài giây ngắn ngũi nhưng hắn lại ngữi thấy mùi thơm trên người nàng, mùi hoa đào thoang thoảng phản phất quanh chóp mũi làm người ta lưu luyến mãi.

"Huynh đang lo ngại điều gì?" nàng cười mà hỏi hắn.

"Nơi này náo nhiệt, những gia đình quyền quý trong kinh cũng hay lui đến nàng cũng biết những công tử tiểu thư của gia đình quyền quý đều mắt cao hơn đầu.

Nàng là người Sở quốc, bọn họ vốn không biết thân phận thật của nàng, nên nếu thích thì nàng sẻ trở thành đích ngắm của bọn họ."

"Được, đều nghe huynh" nụ cười trên gương mặt nàng càng thêm sâu.

Lý Khanh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhỏm, hai người liền bước vào trong.

Bên trong là khoản sân rộng lớn, có nhiều người qua lại tiếng cười nói vô cùng ồn ào.

"Nơi đây có những gì?" nàng đảo mắt nhìn quanh nhưng chỉ có thể thấy được xung quanh khoản sân đều bao bọc bởi những bức tường bên trên đó đêu có những cánh cửa

"Vẽ tranh, ngâm thơ, đánh cờ, bắn cung, đấu võ, cá cược, xem kịch. Mỗi một cánh cữa tương đương với một thể loại, nàng muốn đi xem cái nào?" hắn nói xong thì có chút tò mò không biết nào muốn đến đâu để xem thử.

"Lý Khanh, huynh nói xem cái nào thú vị nhất" nàng không đáp mà hỏi ngược lại hắn.

"Ta cảm thấy chổ cược thú vị nhất" hắn không trần chừ mà trả lời nàng

"Nếu huynh đã thấy thế vậy chúng ta đến đó đi"

Nghe nàng nói vậy hắn liền đưa nàng đến chổ cánh cửa dẫn đến phong cá cược, Lý Khanh vừa đẩy cửa ra âm thanh của xúc sắc đã chuyền thẳng vào tay nàng.

"Nàng muốn đến xem người khác cá cược à?" hắn không nghĩ ra lý do nào thích hợp hơn cái này.

"Không có, ta đang muốn đi cược đây" nàng cười đáp giọng nói nàng nhẹ nhàng chui vào tai hắn nhưng lại tạo cho hắn chấn động vô cùng lớn

"Nàng đây là nói thật" hắn có chút khó tin nên muốn khẳng định lại.

Nàng không đáp mà chỉ cười, thấy vậy hắn càng tin nàng thật lòng muốn đánh cược

"Vậy nàng muốn cược cái gì"

"Ta mượn gia sản của huynh có được không? nếu thua thì ta sẻ sai người mang số vàng tương ứng với nó đến trả lại cho huynh. Nếu thắng vậy thì số thắng được đều tặng cho huynh, thế nào?"

"Được, nếu thua nàng cũng không cần phải trả lại chỉ cần nàng vui là được.



Nhưng hiện tại ta không mang theo nhiều tiền, phải đợi người quay về lấy mới được" hắn có chút ngại, biết vậy hắn đã mang thêm nhiều chút.

"Đặng Trác ngươi quay về tìm quản gia lấy tiền đến" hắn lệnh cho Đặng Trác cách đó không xa

Đặng Trác vừa rời đi không lâu thì đã có người tìm đến bọn họ.

"Hoàng huynh" tiếng gọi vừa cất lên Lý Khanh đã nhíu mài quay lại nhìn

Quả thật không ai ngoài muội của hắn Bách Lý Ly Nguyệt cùng Từ Kha, thấy hắn nhìn như vậy nàng cũng quay sang nhìn thử thì thấy người quen củ.

"Hai người đến đây làm gì?" hắn có chút khó chịu mà lên tiếng hỏi

"Muội theo huynh đó, lúc nãy thấy huynh vào đây nên muội cũng vào theo" Ly Nguyệt vô tôi mà trả lời

Hắn không quan tâm tới Ly Nguyệt nữa mà nhìn sang Từ Kha "Tại sao lại cho con bé vào đây"

"Là công chúa đòi vào, ta không cản được" bị hỏi tội Từ Kha lại bày ra bộ dáng oan ức.

Thật ra lúc nãy khi còn đang ở Duyệt khách thì hai người bọn họ đã thấy Lý Khanh hơn nữa còn đi cùng một nữ nhân hơn nữa còn có vài hành động thân tiết một cách quá đáng

Ly Nguyệt thấy vậy thì khó chịu, bảo cái gì mà hoàng huynh nàng đã có chủ nhưng lại có người mặt dài muốn bám theo, lòng bất bình nỗi lên nên Ly Nguyệt mới nháo với Từ Kha đuổi theo.

Ly Nguyệt lúc này vô cùng hậm hực khó chịu mà nhìn nàng" vị tiểu thư đây xin cô hãy tự trọng, hoàng huynh ta là hoa đã có chủ nên hi vọng cô tránh xa huynh ấy, nếu tẩu tử của ta biết được chắc chắn sẻ không vui"

Nghe thế nàng liền khó hiểu mà nhìn sang Lý Khanh bên cạnh, sắc mặt hắn lúc mày càng thêm khó coi.

"Muội ăn nói hàm hồ cái gì vậy, mau im miệng cho ta" hắn quát Ly Nguyệt giọng nói tuy không lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Huynh quát muội? Huynh lại vì nữ nhân này mà quát muội, nếu để điện hạ tỷ tỷ biết huynh vì nữ nhân khác mà quát muội như thế chắc chắn cả đời này tỷ ấy cũng chẳng thèm nhìn huynh!" Ly Nguyệt mếu máo như sắp khóc đến nơi

"Điện hạ tỷ tỷ!? Muội muội đang nói gì vậy?" nghe nhắc tới mình nàng không thể không lên tiếng.

"Ai là muội muội của cô hả? Cô là cái gì mà dám kiu ta bằng muội muội, ta nhất định sẻ không chấp nhận cô làm tẩu tử của ta đâu.

Tẩu tử của ta chỉ có thể là điện hạ tỷ tỷ" Ly Nguyệt càng nói giọng càng to, nhưngc người xung quanh đã bắt đầu bàn tán.

"Im miệng" Lý Khanh lúc này thật sự đã chịu hết nỗi sự hồ nháo này của muội muội mình.

Ly Nguyệt chưa bao giờ thấy hoàng huynh mình giận như vậy nên cũng có chút lo sợ.

Từ Kha thấy vậy liền kéo Ly Nguyệt ra phía sau lưng mình để tre trắn.



"Huynh..." lời chưa kịp nói hết đã nhận lấy ánh mắt sắc lạnh của Lý Khanh bắn tới.

Nàng thấy vậy cũng đành thở dài mà lên tiếng "Huynh đừng giận, chúng ta về phủ trước rồi nói có được không"

Hắn nghe thấy vậy thì không trả lời mà chỉ gật đầu biểu thị sự đồng ý

Trên đường quay về nàng luôn cảm nhận ánh mắt oán giận của Ly Nguyệt bắn tới trên người mình.

Sau khi về đến phủ Ly Nguyệt lại bắt đầu oán trách, dường như nàng đã quên đi sự tức giận của hoàng huynh mình lúc nãy.

"Đừng nói là huynh cho nữ nhân này ở trong phủ đó.

Vậy điện hạ tỷ tỷ phải làm sao? Chẳng lẻ huynh không thích điện hạ tỷ tỷ nữa."

Từ Kha đứng bên muốn cản nhưng lực bất tồng tâm.

Nàng nghe xong những lời này thì rất buồn cười nhưng không thể cười nổi.

Câu điện hạ tỷ tỷ nói rất thuận miệng, nếu để cô bé này biết nàng là điện hạ tỷ tỷ của cô ấy chắc sẻ rất thú vị.

"Muội muội, muội một câu cũng điện hạ tỷ tỷ hai câu cũng là điện hạ tỷ tỷ. Vậy muội có nhớ điện hạ tỷ tỷ của muội trông như thế nào không?" nàng cười hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trấn Hồn

2. [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn

3. [Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang

4. Lâm Hạ - Bạch Lạc

=====================================

"Đương nhiên là nhớ rồi, điện hạ tỷ tỷ là người vô cùng xinh đẹp cái gì cũng biết cái gì cũng giỏi" Ly Nguyệt vô cùng kiêu ngạo mà nói ra những lời này.

"Vậy muội có thấy ta có giống điện hạ tỷ tỷ trong trí nhớ của muội không?" vừa nói nangg vừa đưa tay rở mặt nạ xuống.

Ly Nguyệt lúc nhìn thấy khuôn mặt nàng thì vẫn chưa kịp nhìn ra vấn đề mà nhanh miệng đáp "Giống, rất giống điện hạ tỷ tỷ"

Nhưng sau khi nói xong câu này Ly Nguyệt mới bất đầu nhận ra "Không đúng, đây không phải là giống.

Đây rõ ràng là điện hạ tỷ tỷ mà"