Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 94




Đợi sau khi hai người đã ổn định ở trên xe nàng mới mở lời

"Lý Khanh, lát nữa ta vào cung có cần quỳ bái hành lễ không?"

Hắn nghe nàng hỏi thì liền quay sang mà nhìn nàng thời gian ngoài kia dường như chẳng ảnh hưởng gì đến nàng và hắn trong này.

"A Yên, thân phận nàng tôn quý dù ở bất kì nơi nào cũng không cần phải cúi đầu ngay cả Chu quốc cũng không ngoại lệ" lời này hắn nói ra thập phần nghiêm túc.

"Nhưng hiện tại ta đến nơi này với thân phận là một người bình thường chứ chẳng phải là An Quốc công chúa của Sở quốc." nàng hơi cau mài giọng có chút nhỏ

Hắn nghe nàng nói thế thì liền đưa tay lên chụp lấy hai vai nàng bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình" nàng đừng nói như vậy, hiện tại ta có thân phận quyền hạn gì ở Chu quốc thì nàng cũng có những thứ giống như vậy.

Mặc dù hiện tại thân phận của nàng chưa chính thống những người khác có thể chưa thừa nhận, nhưng A Yên những thứ này sẻ mãi mãi thuộc về nàng, chỉ cần nàng gật đầu một cái mọi thứ này đều ngay lập tức thuộc về nàng một cách hợp lệ, bao gồm cả ta." hắn càng nói càng ôn nhu ánh mắt lúc này đều chứa hình ảnh của nàng.

Nàng thấy vậy nên ngẫn đầu nhìn hắn ánh mắt có chút mờ mịt dường như không hiểu những gì hắn đang nói.

"Lý Khanh, huynh đừng đùa như vậy nữa ta chút nữa là đã tin rồi đấy" nàng cười nhạt mà trả lời

Hắn nghe vậy thì có chút ngẫn ra, hắn vốn đang nói ra những lời trong lòng vậy mà nàng không tin còn xem đây là lời nói đùa của hắn.

"A Yên, những chuyện khác đôi khi ta có thể nói đùa nhưng đối với chuyện của nàng ta chưa từng có chút ý đùa bởn.

A Yên, ta thích nàng, nàng có thể không tin nhưng đây hoàn toàn là sự thật." Hắn nói ra những lời này mang theo chút thấp thổm và lo sợ, hắn sợ nàng không tin những gì hắn nói.

"Vì khuôn mặt này của ta à?" nàng có chút mờ mịt mà hỏi, giống như không tin hắn sẻ thật sự thích nàng



"Nàng đừng hiểu lầm ta như vậy. Có thể người trong thiên hạ đều thích nàng vì khuôn mặt nhưng ta thì khác.

Từ lần nàng cứu ta ở Sở quốc, ta đã âm thầm điều tra nàng đến khi ta biết được thân phận thật sự của nàng ta những việc nàng đã làm, khi đó ta có chút ngưỡn mộ dần dần thứ cảm giác ngưỡn mộ ấy đã âm thầm trở thành sự yêu thích." lời này của hắn là thật lòng thật dạ mà nói ra hắn hi vọng nàng sẻ hiểu cho hắn không đánh đồng hắn cùng bất cứ người nào trong thiên hạ.

Nàng không trả lời mà cứ yên lặng nhìn hắn rất lâu dường như nàng đang muốn nhìn thấu những lời nói của hắn vậy. Hắn thấy nàng nhìn mình cũng chẳng có ý lãng chánh mà cứ thuận theo đó mà nhìn nàng.

"Lý Khanh, chuyện này chúng ta nói sau có được không?" nàng hơi dời ánh mắt khỏi người hắn giống như đang né tránh vậy.

Hắn thấy nàng như vậy cũng không vội, chỉ cần nàng không trực tiếp từ chối là được. Dù sao khi nãy ở trong phủ hắn cũng đã cảm nhận được địa vị của bản thân trong lòng nàng.

"Được, ta đợi nàng" hắn cười đáp trong lời nói có biết bao nhiêu là nhu tình.

Nàng nghe hắn nói vậy thì cuối thấp đầu nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình nàng liền nhoẻn miệng cười ở gốc độ của hắn hoàn toàn không thấy được nụ cười của nàng.

Hắn cứ nắm tay nàng như vậy cho đến khi vào tận cữa cung. Xe của hắn có thể vào tận cung thái hậu, đó chính là đặc quyền của hắn.

Đợi đến khi xe dừng trước cung thái hậu hắn liền nhanh trân bước xuống trước.

Hắn đưa tay ra để nàng nắm lấy cho dễ dàng bước xuống xe. Nàng thấy vậy cũng không từ chối mà liền nắm lấy tay hắn nương theo mà bước xuống.

Mấy thái giám cung nữ tuy đang đứng cuối đầu nhưng vẫn có thể thấy được hành động của hai người không khỏi hít ngụm khí xem ra vị trí Thuần vương phi đã định sẳn cho vị trước mặt này rồi.

Nhưng bọn họ có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy được gương mặt của vị trước mặt, bọn họ chỉ trông thấy hình dáng và cách bước đi của nàng càng nhìn bọn họ càng khẳng định vương phi tương lai này gia đình chắc chắn quyền quý.

Đợi khi nàng và hắn bước vào cung thái hậu cả đám cung nữ và thái giám đứng hầu bên ngoài mới dám ngẫn đầu mà nhìn theo vào trong cung nhưng đáng tiếc bọn họ chẳng thể nhìn được thêm gì nữa.

Nàng và hắn đi song song với nhau đến trước mặt thái hậu, thái hậu đưa mắt nhìn nàng đầy tò mò. Hắn thấy mẫu hậu nàng nhìn nàng như vậy liền bước lên tre khuất nàng.



"Tham kiến mẫu hậu"

Nàng thấy hắn che mình lại như vậy liên cố ý đẫy hắn vài cái ý bảo hắn tranh ra, hắn dường như cũng hiểu ý nàng liền dịch sang một bên

Đợi hắn né sang một bên nàng cũng lên tiếng "Tham kiến thái hậu" nàng không quỳ mà chỉ cuối nhẹ đầu để đủ thấy được sự lễ phép cũa nàng.

"Công chúa không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi" thái hậu vừa cười vừa nói.

"Đa tạ thái hậu" nàng nhẹ giọng đáp trả.

Lý Khanh thấy mẫu hậu mình ôn hòa như vậy thì có chút thở phào, hắn liền bước đến đở nàng ngồi xuống chiếc ghế gần đó bản thân cũng ngồi xuống cạnh nàng.

"Nghe danh công chúa đã lâu nay mới được gặp, ai gia thật mong chờ. Không biết vì sao công chúa lại manv mặt nạ?" Thái hậu nhìn đến chiếc mặt nàng có chút khó hiểu

Nàng nghe hỏi thì đưa tay lên chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt mình "cái này" nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Bách Lý Khanh bên cạnh.

Lý Khanh thấy nàng nhìn mình như vậy hắn có chút bất ngờ nhưng không giấu nỗi sự vui vẻ hắn hơi gật nhẹ đầu.

Nàng thấy vậy liền gỡ chiếc mặt nạ trên gương mặt mình ra, đợi mặt nạ được lấy ra toàn bộ người trong đại điện đều ngớ hết cả người, ngay cả thở có lẽ bọn họ cũng đã quên mất có kẻ không dám nhìn lâu nên liền cuối đầu xuống đất

Trong lòng bọn liền gào thét bọn họ cuối cùng cũng được nhìn thấy mỹ nhân thiên hạ mà thái hậu hay nhắc đến, đây chính là diễm phúc cả đời của bọn họ.

Thái hậu sau khi thấy nàng cũng ngớ người nhưng rất nhanh bà đã lấy lại sự bình tỉnh, từ trước đến nay bà đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân đặc biệt là mỹ nhân như Hao phi năm đó nhưng lần này bà thật sự đã bất ngờ vì nhan sắc của nàng. Nàng quả nhiên như lời Ly Nguyệt nói so nàng với Hoa phi năm đó nàng xin đẹp gấp ngàn lần.

"Công chúa quả nhiên xin đẹp động lòng người, trả trách.." bà vừa nói vừa nhìn con trai mình trong ánh mắt có chút đồng tình.