Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 96




Sáng ngày hôm sau do Bách Lý Khanh có vào triều sớm nên khi nàng thức dậy liền không thấy mặt hắn đâu.

Mãi đến tận trưa nàng mới thấy hắn xuất hiện trước mặt mình bộ dáng có chút gấp gáp, nàng đang cấm hoa trong phòng nhìn đến bộ dáng của hắn có chút buồn cười.

"Sao vậy?"

"A Yên, nàng biết phong tục nước ta mà có phải không?" Hắn không đầu không đuôi mà hỏi nàng

"Huyng đang nói cái nào?" Phong tục của Chu quốc có rất nhiều, nàng hoàn toàn không biết hắn đang nhắc đến cái nào

"Nàng đi cùng ta một chút là biết"

Nàng thấy hắn như vậy nàng cũng chẳng vội vàng gì mà cứ thông thả buôn cành hoa ở trên tay xuống, rồi mới từ từ đứng dậy.

Đợi nàng đứng vậy hắn mới nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng dẫn đến đại sảnh

Lúc hai người đến đại sảnh thì đã có một đám người đứng đợi ở đó đám người khi thấy hắn và nàng đến thì nhanh chóng quỳ xuống mà hành lễ "Tham kiến vương gia, tham kiến vương phi"

Nàng vừa nghe đám người gọi mình là vương phi thì không biết nên phản ứng như thế nào cho mới phải nàng hiện tại chưa gã đến đây mà đám người này đã mặc định nàng là vương phi của bọn họ thì có hơi sớm.

Nhưng dù sao cũng gọi nàng một tiếng vương phi nàng cũng không thể làm bọn họ thất vọng "Đứng lên cả đi"

Đám người nghe thấy vậy thì cung kính mà lên tiếng" Đa tạ vương phi" nói xong bọn người cùng nhau đứng dậy

Nàng không nhìn bọn họ mà quay sang nhìn Lý Khanh đang đứng bên cạnh hỏi "Đây là chuyện gì?"



Thấy nàng hỏi hắn cũng thành thật mà đáp "A Yên, đây là đám người trong cung chuyên làm trang sức. Ta gọi bọn họ tới đây là muốn bọn họ làm cho chúng ta cặp nhẫn"

Nghe đến đây sắc mặt nàng có chút vi diệu, khônv biết phải nên phản ứng như thế nào, hết cách nàng chỉ biết thở dài "Lý Khanh, ta còn chưa gã cho huynh"

Hắn nghe nàng trả lời cũng không có phản ứng gì lớn nhưng trong giọng nói có chút buồn "Ta biết nàng chưa gã cho ta nhưng A Yên nàng có thể cho ta chút cảm giác an toàn có được không?

A Yên nàng tốt như vậy, bên ngoài kia cũng có rất nhiều người thích nàng. Ta chỉ lo một mai khi nàng quay về Sở quốc sẻ không còn để tâm tới ta nữa"

Nàng lúc này bình tỉnh mà nghe toàn bộ lời hắn nói, nàng thật sự không biết trong đầu tên này đang nghĩ gì nữa "Được rồi, huynh muốn sao cũng được"

Hắn nghe nàng đồng ý thì lập tức sắc mặt liền tốt hơn, hắn vui vì nàng để ý đến hắn.

Lúc này đám người trong cung được phái tới ánh mắt bọn họ nhìn hai người có chút kinh ngạc. Nhưng bọn họ thân là nô tài không thể nhiều chuyện việc của chủ tử, nên bao nhiêu tò mò đều bị giấu trong lòng.

Đợi hai người nói chuyện xong bọn họ mới tiến lên để lấy số đo cho tay hai người, lúc đám người kia lấy số đo trên tay hắn thì vẫn bình thường đến khi bọn họ muốn chạm vào tay nàng hắn mới vội vàng mà cản lại.

Hắn nhanh tróng giành lấy việc đi ngón tay cho nàng, hắn không muốn người khác chạm vào nàng cho dù chỉ là một sợi tóc. Hắn không biết bản thân từ lúc nào đã hình thành cảm giác chiếm hữu đối với nàng như vậy nữa.

Đám người trong cung kia thấy vương gia giành công việc với mình thì cũng chỉ có thể im lặng mà đứng lui sang một bên, chuyện chủ tử muốn làm bọn họ là nô tài nên chẳng thể ngăn cản.

Đợi sau khi đo xong hắn mới đưa số đo cho đám người trong cung để bọn họ phát họa trước hình dạng của đôi nhẫn.

"Lý Khanh, ta e là không thể ở lại đây nữa chắc hai hôm nữa ta phải quay về Sở quốc" Nàng lên tiếng nói

Lời nàng vừa nói ra động tác của hắn liền cứng đờ, hắn khó khăn mở mở miệng "Nàng không thể ở lại thêm một thời gian nữa ư?"

Nàng nghe hỏi thì cười nhạt đáp "Ta rời đi đã lâu, triều chính một mình hoàng huynh ta khó có thể giải quyết ổn thỏa được. Ta cần quay về để dẹp bớt những thứ ngán đường, như vậy ta mới có thể yên tâm mà gã cho huynh"



Hắn vừa nghe đến việc nàng chịu gã cho mình thì tâ trạng hắn đã tốt hơn rất nhìu "Vậy được, chỉ cần nàng chịu gã cho ta bao lâu ta cũng sẻ đợi"

Hắn hối thúc đám nô tài nhanh tróng hoàn thành tác phẩm để kịp lúc nàng rời đi.

Dưới sự thúc giục của hắn thì ngày hôm sao đôi nhẫn đã đươc đưa đến trước mặt nàng.

"A Yên, để ta đeo vào cho nàng có được không?" Hắn vừa hỏi vừa cầm chiếc nhẫn trên tay

(Hình ảnh mang tính chất minh họa, do mình hông biết diễn tả nó ra sao cho nó phù hợp)

Nàng không vội mà chỉ lên tiếng hỏi "Lý Khanh, huynh có biết phò mã của Sở quốc không thể nạp thiếp hay không?"

"Cái này ta từng nghe nói qua, nàng yên tâm ta đời này của ta chỉ có nàng" hắn bình tỉnh mà nói giống ánh mắt cũng nhìn nàng đầy thâm tình giống như để nàng hiểu rõ lời hắn nói đều là thật.

Dù sao thì nàng đã quyết định gã cho hắn, nên phải nói trước nếu không lại sợ sau này cả hai sẻ mâu thuẩn về vấn đề này.

Nghe hắn nói vậy nàng liền đưa tay ra cho hắn mang nhẫn vào, hắn nhìn nhẫn trên tay nàng mới yên tâm mà tự mang vào cho mình.

Nhẫn đã mang vào nàng cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nơi này nữa, ngày hôm sau nàng cùng Thu nhi và Hoa nhi trực tiếp cưởi ngựa rời khỏi địa phận của Chu quốc, Bạch ưng chưa đến đây bao lâu đã phải đi theo nàng quay về. Nó mập như heo nên nàng sợ nó bay theo không kịp nên đành để nó ngồi ngựa cùng mình.

Lý Khanh muốn đi theo đưa nàng về nước nhưng bị nàng cản lại, hết cách hắn chỉ có thể chờ đợi thư của nàng sau khi nàng đã đến Sở quốc.

Chiếc nhẫn được đeo trên tay Lý Khanh đã trở thành tâm điểm của quan viên trong triều, bọn họ đều từng nghe qua trong phủ Thuần vương có giấu người, nhưng giấu tới mức trên tay đeo nhẫn phu thê cũng không khỏi làm người ta trầm trồ.

Bọn họ đều thấy được vị trí vương phu Thuần vương đã có người ngồi nhưng người ngồi trên đó là ai bọn họ có muốn cũng khó mà đoán được.