Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 97




Đợi khi nàng về đến Sở quốc thời gian cũng đã trôi qua gần một tháng, do nàng trên đường đi không vội vàng nên thời gian mới kéo dài như thế, nếu nàng thúc ngựa ngày đêm quay về thì thời gian chắc chỉ vỏn vẹn trong nữa tháng.

Lúc nàng về tới hoàng cung trời đã sập tối nên nàng cũng không muốn chạy đi tìm hoàng huynh và mẫu hậu mà thay vào đó nàng dùi mình vào chiếc chăn bông đã xa cách nhiều ngày.

Vừa nằm xuống thì nàng đã ngủ hơn nữa nàng ngu sâu đến mức tận trưa ngày hôm sau mới thức dậy

Lúc nàng vừa thức cũng là lúc Trác Quân đến tìm nàng, nàng cũng không ngại mà lấy bộ dạng mới ngủ dậy gặp hắn.

"Muội vất vả rồi" Trác Quân ngồi nhìn muội muội mình hình như có chút ốm hơn lúc rời đi đau lòng mà nói.

"Không vất vã, muội ở Chu quốc sống rất tốt an ngon ngủ đủ" nàng cười đáp

"Đúng rồi, lúc muội đi trong triều còn xảy ra chuyện gì không?" nàng nhớ tới việc triều chính nên lên tiếng hỏi

"Không có, mọi thứ đều rất ổn" sau đó hắn liền vắn tắc lại toàn bộ mọi việc diễn ra trong khoảng thời gian nàng vắng mặt quả thật chẳng có chuyện gì lạ.

Nàng nghe cũng yên tâm rất nhiều, triều đình đang ổn định chỉ có vị hoàng huynh kia của nàng là không chịu an phận chỉ cần kèm thâtn chặt tên đó thì chắc chắn sẻ không có chuyện gì xảy ra.

"Đúng rồi, dạo này huynh có nhận được tấu sớ dân lên về việc cưới nam phu chưa?" nàng nhớ đến chuyện quan trọng liền hỏi, dù sao thì trước khi nàng gã đi phải làm chi xong việc này.

"Đã có, nhưng chỉ mới có hai cái trong nữa tháng gần đây thôi. Dù sao tư tưởng của mấy lão già trong triều rất khó bẻ gãy" hắn trả lời có chút chán nãn

Nàng nghe vậy thì cười trừ "Hai cái cũng đã được rồi, dù sao huynh cũng nói tư tưởng bọn họ cố chấp mà chúng ta cũng phải thông thả chứ.

Muội nghĩ nhiều nhất là nữa năm toàn bộ quan viên trên triều đều sẻ dân sớ xin phép huynh ban bố việc nạp nam thê"



Nếu hỏi vì sao nàng chắc chắn như vậy thì cũng là do, hầu như con cháu của tất cả quan viên trong triều ít nhất đều có một người đòi cưới nam thê vào phủ.

Nhưng từ trước đến nay Sở quốc chưa thông qua việc có thể cưới nam thê cũng chưa từng có thông lệ như vậy. Dù muốn dù không bọn họ cũng phải vì mặt mũi bản thân mà khẩn xin việc hợp lệ của nam thê.

Đợi sau khi Trác Quân rời đi nàng cũng nhanh chân chạy đến chổ thái hậu, nàng đã lâu không gặp bà nên cũng có chút nhớ đi.

Lúc nàng đến trong thấy thái hậu đang chơi với Thanh Nghi, dù sao lúc trước nàng cũng có nhờ thái hậu chăm con bé.

Thanh Nghi vừa nhìn thấy nàng liền bật khóc, nàng thấy con khóc mà giật hết cả người vội đi đến mà ôm con bé vào lòng lên tiếng mà an ủi

"Bé ngoan sao vậy? sao mới thấy tỷ tỷ đã bật khóc rồi?"

Nàng hỏi nhưng con bé không trả lời hơn nữa lại rút sâu vào trong lòng nàng, hết cách nàng chỉ có thể ngẫn đầu cầu cứu mẫu hậu mình nhưng thứ lúc này nàng nhận lại cũng chỉ là cái lắc đầu.

Nếu như thế nàng chỉ có thể ngồi đó ôm con bé đến khi con bé nín khóc mới nhẹ nhàng hỏi "sao vậy? ai ức hiếp muội, ta giúp muội đánh kẻ đó có được không?"

Thi Nghi nghe nàng nói vậy thì hơi ấp úng gọi "Tỷ tỷ, không ai ức hiếp muội cả thái hậu cũng đối rất tốt với muội, chỉ là muội nhớ tỷ mà thôi"

Nàng nghe con bé nói thế thì bật cười "muội ngốc thật đấy, đã lớn thế này rồi mà còn khóc nhà. Hơn nữa tỷ cũng không thể ở cùng muội cả đời được, tỷ cũng phải thành thân mà"

Thi Nghi vừa nghe nàng nói muốn thành thân nước mắt liền ngay lập tức lưng tròng giống như có thể rơi xuống bất kì lúc nào vậy.

"Than Nghi ngoan, không khóc nếu muội khóc ta liền không thương muội nữa" lời nàng vừa nói ra Thanh Nghi liền lập tức thu lại toàn bộ nước mắt sắp rơi ra bên ngoài.



"Ngoan ngoãn nghe lời tỷ mới thương" nói rồi nàng đứng dậy buôn Thanh Nghi ra, sau đó đi đến chổ thái hậu.

"Mẫu hậu, hài nhi nhớ người" nàng vừa cười vừa nói

"Con nhớ ta mà nhẫn tâm đi lâu như vậy" thái hậu có chút giận mà đáp.

"Mẫu hậu đừng giận mà, lần này con đi là có chính sự" nàng nói dường như cũng có chút giận lẫy

"Con đó, ta mới nói có một câu mà con đã muốn giận ngược lại ta rồi. Đúng là tức chết ta mà" thái hậu thấy nàng vậy liền cười đùa quở trách.

"Mẫu hậu, nếu sau này con gã đi xa thì phải làm sao?" Nàng nữa đùa nữa thật mà hỏi

"Con nhìn địa vị của mình xem, tự xem xét lại bản thân có nhất thiết gã xa hay không hả?" thái hậu tuy không biết lời này của con mình là đùa hay thật nhưng vẫn trả lời.

Nàng nghe thế chỉ hơi cười thập phần nghiêm túc mà nói "Mẫu hậu, con thật sự sẻ gã đi xa"

Thái hậu nghe xong lời này cũa nàng thì hơi thở có chút gấp cùng loạn, bà không nhìn nàng mà ra lệnh cho thái giám bên cạnh" mời hoàng thượng đến đây cho ai gia"

Thái giám nghe lệnh thì lập tức rời đi, bà cũng ra hiệu cho Phù Du mang Thanh Nghi rời đi trước.

Xong xuôi bà mới nhìn nàng nói" vào trong đi, đợi hoàng huynh của con đến chúng ta sẻ bàn việc này"

Nói rồi bà liền cất bước đi vào trong, nàng cũng theo sau đó. Nàng biết khi mình nói ra lời này thì sẻ có kết quả gì, những gì đang diễn ra nàng cũng đoán trước một phần.

Bên kia khi Trác Quân nghe có người của thái hậu đến mời, liền vứt đóng công việc đang giải quyết qua một bên mà đến đó.