Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân - Chương 10-2: Thế giới mạt thế (2)





Người dịch: Bunny crusher


Cả mặt gã bị dị năng làm cho đông cứng lại, gã đau đớn khóc lên. Hàn Yên Yên đá hắn ta ra, định đứng dậy bỏ chạy, nào ngờ tên đàn ông kia nhanh chóng lột miếng băng trên mặt xuống, duỗi tay kéo lấy cô, tay còn lại cầm thanh mã tấu chém mạnh lên mặt Hàn Yên Yên.


Trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Hàn Yên Yên dùng hai bàn tay nắm chặt lưỡi đao. May mắn là cô và gã đều nằm nửa người trên mặt đất, đường đao ngắn, sức lực không quá mạnh khiến nhát dao không chém phăng bàn tay cô, nhưng đau đớn mà nhát chém mang lại khiến Hàn Yên Yên mờ mắt vì đau.


Trước lằn ranh sống chết, lực lượng trong cơ thể cô bùng nổ. Dị năng hệ băng nhanh chóng lan tràn từ bàn tay Hàn Yên Yên tới toàn bộ lưỡi dao, đông cứng bàn tay gã đàn ông, lan thẳng lên khuỷu tay gã.


Lần này lớp băng không phải là lớp mỏng manh hình thành lúc nãy, lớp băng lúc này dày hơn nhiều, cũng rắn chắc hơn rất nhiều.


Trong lúc hai người đấu sức với nhau, Hàn Yên Yên nghe thấy tiếng vỡ vụn rất nhỏ phát ra trong đầu. Cô cắn răng bùng phát dị năng, gia cố đoạn băng trên khuỷu tay gã. Cánh tay tên đàn ông bây giờ không thể động đậy được nữa, không thể dùng sức tách đao ra chém xuống, chỉ có thể dựa vào sức nặng bản thân đè lên Hàn Yên Yên.


Hàn Yên Yên dựa vào khoảng cách ngắn ngủi này, tay trái chắn thanh mã tấu, tay phải nhanh chóng vói vào túi quần lấy con dao gọt trái cây ra…


Đây không phải đùa giỡn, đây là một khắc sống chết.


Hàn Yên Yên nhanh chóng đâm mạnh vào cổ tên đàn ông, sau đó rút ra, rồi đâm vào, rút ra, lại đâm vào…


Tĩnh động mạch chủ vỡ ra, máu phun ngập trời. Dòng máu kia, nóng hầm hập, mặn, tanh!



Khác hoàn toàn với lúc giết tang thi!


Hàn Yên Yên giết người!


Hàn Yên Yên vẫn luôn nghĩ, bản thân mình ở ru rú trong nhà đã lâu, riết rồi thành ra biến thái.


Cô hay xem những thứ nặng nề, từ tiểu thuyết tới phim ảnh, cũng viết một chút văn án khẩu vị nặng trên các trang web khác nhau dưới bút danh của mình, trong đó không thiếu những sản phẩm văn chương ám đầy mùi giết chóc máu me.


Thậm chí một đường giết tang thi vừa rồi, cô còn mang theo cảm xúc hưng phấn “Hóa ra có thể sung sướng như vậy”, tựa như một người bị áp lực lâu ngày cuối cùng có thể hoàn toàn thoải mái.


Nhưng tới lúc này, Hàn Yên Yên đã hiểu, cô không phải biến thái, thật ra cô chỉ là một con người bình thường....


Hàn Yên Yên đẩy thi thể tên đàn ông trên người mình xuống, dựa vào đôi chân run rẩy đẩy người về phía sau, cho tới khi lưng chạm phải bậc thang mới dừng lại.


Hai mắt gã mở trừng trừng, gã chết không nhắm mắt. Có lẽ vì cảm thấy đối phó với một cô gái yếu ớt là dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới cô là một dị năng giả. Mà dị năng giả này tuy yếu tới mức không thể phát động dị năng công kích, vậy mà giờ chính gã nằm ở đây, bại bởi cô, chết không cam lòng.


Sau khi tới thế giới này cô luôn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giờ sự bình tĩnh cô cố giữ không còn nữa, cái gì gọi là hình tượng thiếu nữ kiên cường giờ cũng sụp đổ hết!


Lúc này Hàn Yên Yên chỉ muốn kêu gào, chỉ muốn khóc thét!



Hai tay cô phát run, ngoại trừ vì sợ hãi trong lòng còn chưa tan, còn bởi vì thịt trong lòng bàn tay cuộn lại, lộ ra mảnh xương trắng hếu hòa cùng máu đỏ.


Chung quy lại, Hàn Yên Yên vẫn còn lý trí.


Dù đau đến phát run cả người, Hàn Yên Yên nhất quyết cắn chặt răng, nuốt hết tiếng gào thét vào bụng, dùng dị năng hệ thủy rửa sạch mùi máu trên người. Tang thi cực kỳ mẫn cảm với mùi máu và tiếng động, nếu giờ tang thi chạy tới đây thì nhiệm vụ ở thế giới này coi như xong.


Máu trên da thịt thì có thể rửa đi, nhưng quần áo dính máu thì khó hơn nhiều. Hàn Yên Yên dùng dị năng đóng băng miệng vết thương trong lòng bàn tay, định mau chóng rời khỏi chỗ này. Việc đầu tiên cần làm chính là lấy vũ khí về.


Hàn Yên Yên muốn đứng lên, lại té lăn trên đất, chân mềm nhũn rồi, còn may chưa són ra quần. Di chứng của việc tiết ra ồ ạt hormone tuyến thượng thận trong thời gian ngắn là suy nhược cơ thể, cả người không còn sức. Hàn Yên Yên chẳng còn cách nào, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay bị cắt tới lòi xương chống đỡ, bò tới thi thể gã đàn ông. Mã tấu của cô còn đang bị đông cứng trong tay của gã.


Hàn Yên Yên lúc này mới nhìn rõ, tên đàn ông này chính là người ngồi cùng xe tải với cô. Lúc xuống xe, chiến đội Lôi Đình phân công hướng đi cho người trong đội Tìm kiếm, căn bản là người trong một xe thì đi một hướng. Cô nhớ rõ tên này trước đó đã đi vào một tòa nhà, coi như chiếm chỗ trước, vì vậy Hàn Yên Yên không ngừng đi xa hơn, tìm “địa bàn” của chính mình. Không nghĩ tới người này đã đi theo cô, càng không hề nghĩ tới người này muốn giết cô.


Cô không hiểu, vì cái gì, cô có gì đáng giá khiến đối phương muốn giết hại mình?


Hàn Yên Yên chật vật bò tới, với tay muốn cầm thanh mã tấu. Đau đớn truyền thẳng từ miệng vết thương tới đại não khiến thanh mã tấu đang cầm trên tay lại rớt xuống. Cô hít một hơi vì đau, đang chuẩn bị nắm chuôi đao lên bỗng cứng người.


Một bóng người hằn lên cái xác.


Hàn Yên Yên không biết bóng dáng này xuất hiện lúc nào, vừa rồi trận chiến sinh tử quá kịch liệt, căn bản không thể chú ý tới chi tiết này. Lúc này mặt trời đang ngả về tây, ánh sáng khiến cái bóng kéo dài một chút, nhưng rõ ràng đây chính là bóng của một con người!


Hàn Yên Yên quay phắt đầu nhìn.


Trên tường vây, Đinh Nghiêu đang đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Hàn Yên Yên.


Anh ta ở bên đó bao lâu rồi? Thấy hết rồi?


Suy nghĩ trong đầu Hàn Yên Yên rối thành mớ bòng bong, nhưng mặc kệ thế nào, lúc thấy Đinh Nghiêu, toàn bộ thân thể thực sự hoàn toàn thả lỏng. Cô biết, lúc này dù đám tang thi có tới đây cô cũng sẽ không chết.


Sợi dây đang căng như dây đàn trong tâm trí cô buông lỏng. Hàn Yên Yên ngồi bệt xuống đất, miệng thở phào.


Bỏ mẹ hình tượng thiếu nữ kiên cường đi! Hàn Yên chịu không nổi!


- -------


P/s: Lúc dịch đoạn này khiến mình suy nghĩ rất nhiều, có nên dịch trần trụi như vậy hay là hoa hòe màu mè lá bay. Nhưng cuối cùng mình vẫn quyết định viết thẳng ra (hình như còn hơi quá tay vài đoạn), mình nghĩ, một phân cảnh quan trọng thế này, một suy nghĩ thực đời thường thế này, không có gì phải giấu giếm hay nói giảm nói tránh cả. Đối diện với một vấn đề, có những lúc cần nhẹ nhàng, có những lúc cần trực diện. Nếu gây ám ảnh với các bạn, mình nghĩ mình đã thành công ^_^ (còn nếu chưa thì mình cần trau dồi tay nghề rồi…)