Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân - Chương 11-2: Thế giới mạt thế (2)





Người dịch: Bunny crusher


***


Đôi mắt của Đinh Nghiêu in trên kính chiếu hậu, cặp mắt kia đang nhìn Hàn Yên Yên. Hàn Yên Yên xoáy sâu vào ánh mắt kia, trầm mặc một lúc rồi hơi nghiêng người, giơ tay cởi áo thun đầy máu ra.


Đinh Nghiêu nhìn từ kính chiếu hậu, bả vai gầy gò cùng vòng eo mảnh khảnh ẩn hiện dưới ánh sáng tối tăm trong chiếc xe, làn da trong suốt tựa như sẽ sáng lên bất kì lúc nào. Lông mi của thiếu nữ buông xuống, gương mặt hiện vẻ chịu đựng khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy sung sướng.


Hàn Yên Yên điều chỉnh hành vi rất tốt, Đinh Nghiêu cúi đầu châm thuốc.


Hàn Yên Yên nhanh chóng thay quần áo dính máu ra, vo lại thành một cục: “Cái này…” Đinh Nghiêu ngậm điếu thuốc, trở tay thu quần áo bẩn vào không gian. Anh với tay ấn nút loa, tài xế chạy tới kéo cửa lên xe,


Hàn Yên Yên muốn nói lại thôi, Đinh Nghiêu nhìn cô qua kinh chiếu hậu, ngón tay cầm điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô ngồi xe này.”


Hàn Yên Yên bình tĩnh lại.


Mặt trời đã ngả về Tây, sắp tới thời điểm đoàn xe xuất phát. Đại đa số người của đội Tìm kiếm đều gấp gáp trở về, một số người vắng mặt, không biết là do chết trong miệng tang thi, hay là chết trong tay đồng bạn. Đoàn xe đợi thêm một chút, người về dần thưa thớt, khi thấy không còn ai nữa mới xuất phát rời đi.


Không một ai có ý định lên chiếc xe Đinh Nghiêu đang ngồi. Hàn Yên Yên một mình chễm chệ ngồi phía sau liền dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi. Sau một hồi liều chết vật lộn, dù thời gian không dài nhưng cũng đủ hao hết thể lực của cô. Bên cạnh việc hao mòn thể lực, Hàn Yên Yên càng cảm thấy trong tinh thần có một loại mệt mỏi khó nói thành lời.


Cô nằm ở ghế sau, đầu tựa vào mặt kính, trùng hợp nhìn được sườn mặt của Đinh Nghiêu. Cô chỉ có thể thấy đường nét khuôn mặt anh qua ánh sáng mờ ảo, mũi cao ngất, đường cong khuôn cằm ngang ngạnh, Đôi lúc anh sẽ quay đầu thoáng nhìn cô, con ngươi sâu thẳm như chứa sao trời khiến hô hấp cô cứng lại.


Người đàn ông này… Cô có đủ bản lĩnh để khiến anh ta yêu cô không? Hàn Yên Yên do dự.




Cô nằm phía sau, lắng nghe Đinh Nghiêu và tài xế thấp giọng nói chuyện, mục tiêu của đoàn xe là một xưởng nhà máy ở ngoại ô thành phố, tính toán còn bao nhiêu cây số, phải dùng bao nhiêu thời gian, … Hàn Yên Yên ngủ lúc nào không hay.


Lúc cô tỉnh lại cũng vừa lúc đoàn xe dừng lại. Bên ngoài trời đã sụp tối, thứ chiếu sáng duy nhất là ánh đèn phát ra từ mấy chiếc xe. Tất cả xe đã dừng lại, không còn tiếng gầm rú của động cơ nữa.


Cô ngồi dậy, nhận ra đoàn xe đã ra khỏi nội thành. Kiến trúc xung quanh nhìn từ xa trông có vẻ không cao, khá giống nhà xưởng. Chính xác là một khu công nghiệp.


Cô nhớ tới cuộc trò chuyện của Đinh Nghiêu và người tài xế trên đường đi, mục đích của chuyến đi này chính là cỗ máy trong khu này.


“Cô ở trong xe.” Đinh Nghiêu nói với Hàn Yên Yên, quay lại lệnh cho tài xế, “Ông trông chừng cô ta.”


Tài xế nhận mệnh lệnh, một mình Đinh Nghiêu xuống xe. Hàn Yên Yên xuyên qua cửa sổ nhìn Lôi Đình đội bắt đầu tập kết, người trong đội tìm kiếm đều ở trên xe tải. Xe tải có lồng sắt, có thể bảo vệ được bọn họ.


“Bọn họ muốn làm gì?” Hàn Yên Yên hỏi.


Tài xế trả lời: “Thanh trừng”, ông nhìn cô một cái, lên tiếng an ủi: “Đừng lo, lão đại đích thân mang đội nên sẽ không có việc gì xảy ra đâu.”


Hàn Yên Yên không rõ người này nhìn thế nào mà nghĩ cô đang lo lắng. Ngày hôm qua cô còn duy trì hình tượng độc lập tự chủ, hôm nay Đinh Nghiêu vác cô về cũng đã thành một loại tuyên cáo chủ quyền. Có lẽ trong mắt người ở đây, cô đã trở thành người phụ nữ của Đinh Nghiêu.


Cô mặc kệ không lên tiếng.


Đinh Nghiêu mang theo đội viên tiếng vào nhà xưởng đen nhánh. Chỉ một lúc sau bên trong vang lên đủ loại âm thanh, có tiếng tang thi gào rú, có tiếng súng, cũng có tiếng phát nổ! Cách mấy chục mét, cách tường nhà xưởng, cách mấy cái phòng ốc vẫn không ngăn nổi những thanh âm đó loáng thoáng vào lỗ tai.



Giữa lúc đó, nhà xưởng đột nhiên phát ra một trận âm thanh cực kỳ kịch liệt, sau đó yên lặng. Lại thêm một trận đổ vỡ rồi lắng xuống, nhà xưởng đột nhiên phát sáng.


“Thấy chưa, không có việc gì đâu. Nhóm lão đại tìm được nguồn điện dự phòng rồi.” Tài xế vừa nói vừa châm điếu thuốc, vẻ mặt không mấy lo lắng.


Nhưng Hàn Yên Yên cảm thấy tiếng gào rống của đám tang thi đó đặc biệt đáng sợ, so với ban ngày chắc chắn khác nhau rất nhiều. Tài xế nghiêng tai lắng nghe một lúc, tức giận chửi bậy: “Mẹ nó, ít nhất cũng có ba tên tang thi biến dị … Không đúng, bốn tên!”


Tài xế là một người trung niên khuôn mặt bình thường. Hàn Yên Yên nhìn phía sau gáy của ông, ông ta nhất định có một câu chuyện xưa.


Tề Đồng Đồng có chuyện xưa, Triệu Vũ Huyên cũng có chuyện xưa. Tôn Lập Quân, lão Trương đều là người có chuyện xưa. Người cô giết chết kia chắc chắn cũng có chuyện xưa. Mỗi một người đều có quá khứ, câu chuyện của họ đan chéo nhau, cấu thành thế giới này.


Hàn Yên Yên nghĩ, việc của cô ở thế giới này, chính là viết thật tốt chuyện xưa giữa cô và Đinh Nghiêu, khiến thanh âm điện tử vừa lòng.


Toàn bộ quá trình thanh tẩy chỉ hơn hai tiếng. Đội viên đi ra, mở rộng hoàn toàn cửa lớn của nhà xưởng, cũng chuẩn bị tư thế phòng thủ.


Đoàn xe dừng lại ở một sân trống, từng chiếc một nối đuôi nhau vào, người đội Tìm kiếm lúc này mới đi xuống xe. Thành viên Chiến đội đi tới cao giọng tuyên bố: “Ngày mai bắt đầu làm việc! Hôm nay vậy là đủ, bây giờ hãy tự tìm chỗ nghỉ ngơi trong khu ký túc xá.”


Bên cạnh nhà xưởng có một dãy nhà lầu bốn tầng, đó là khu ký túc xá mà người kia đề cập tới. Thành viên Chiến đội vừa đi, người của đội Tìm kiếm liền chạy ùa vào, tranh nhau tìm phòng ngủ.


Hàn Yên Yên không theo chân họ, đứng tại chỗ một lúc lâu. Tài xế của Đinh Nghiêu cầm bộ đàm chầm chậm chạy tới: “Lão đại gọi cô.”


Hàn Yên Yên theo ông vào lầu bốn ký túc xá. Khu ký túc xá này có cùng kiến trúc với khu ký túc xá các trường đại học, trong phòng toàn bộ là giường tầng, phòng sinh hoạt chung có thể nhét được tới hai mươi ba mươi người.



Hàn Yên Yên nhìn Tôn Lập Quân đang chữa thương cho bệnh nhân ở hàng hiên. Người bị thương đau đớn nhe răng trợn mắt, vừa kêu gào vừa chửi bới: “Má nó, đám tang thi bị người ta nhốt lại không cho chạy ra, cuối cùng gặm nhau, nuôi ra tới mười mấy tang thi biến dị, chả khác gì nuôi cổ! Thấy mà rợn cả người!”


Tình tiết này đối với người đã đọc rất nhiều văn mạt thế tang thi như Hàn Yên Yên không có gì là lạ cả. Nhưng giờ đây, khi thật sự dung nhập vào, nhớ tới những thanh âm gào rống trước đó, Hàn Yên Yên thực sự cảm thấy sau lưng mát lạnh.


Lầu bốn không giống với những lầu dưới, từ cửa nhìn vào, trong phòng đầy đủ nệm giường bàn ghế, chắc đây là tầng của quản lý ký túc xá.


Đinh Nghiêu chọn một phòng ở cuối hành lang.


“Tôi đi họp, trong phòng có cơm, tự mình ăn đi.” Đinh Nghiêu nói, “Hôm nay ngủ ở phòng này.”


Anh nói xong, nhìn cô một cái rồi đi xuống lầu.


Hàn Yên Yên một mình vào phòng. Đây là một căn phòng đơn giản, nệm cao su đủ cho hai người, còn có khăn trải giường sạch sẽ, hẳn là do Đinh Nghiêu mang từ không gian ra.


Một hộp cơm được đặt trên bàn nhỏ cạnh đầu giường. Hàn Yên Yên mở hộp cơm ra, bên trong có bốn màn thầu. Trên bàn còn có một phần thịt hộp.


Hàn Yên Yên hiểu rõ, buổi tối hôm nay, cô sẽ ngủ với Đinh Nghiêu trong phòng này.


Cô cầm màn thầu lên, hung hăng cắn một ngụm to.