Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân

Công Lược Không Luồn Cúi Nam Nhân - Chương 26-2: Thế giới hào môn (2)





Người dịch: Bunny crusher


Bạch Nguyệt có chút để bụng, cô hỏi thăm phòng tài vụ một chút. Với danh tiếng là “vợ ông chủ”, bên tài vụ nghiễm nhiên có gì báo cáo đó cho cô. Lúc này Bạch Nguyệt mới biết, hóa ra người giúp đỡ Kiều Văn Hưng từ trước tới giờ là mẹ Kiều, giờ bà không muốn giúp nữa, Kiều Văn Hưng phải hoàn toàn dựa vào bản thân.


Bạch Nguyệt chẳng biết phải làm sao, trong lòng có chút thất vọng đối với Kiều Văn Hưng, hóa ra anh không ghê gớm như cô vẫn tưởng. Hào quang bạch mã hoàng tử vượt mọi chông gai không gì không thể dần ảm đạm trong lòng cô.


Đồng thời Bạch Nguyệt đã nhận ra hiện trạng kinh tế của Kiều Văn Hưng, cũng ít nhiều minh bạch áp lực của anh bấy lâu nay. Cô quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, toàn tâm toàn ý hỗ trợ Kiều Văn Hưng dưới vị trí một hiền thê. Thời gian này, biểu hiện của Bạch Nguyệt rất tốt, ánh mắt Kiều Văn Hưng khi nhìn cô cũng nhu hòa tươi sáng hơn rất nhiều, cô cảm thấy có lẽ những gì bản thân đang làm là đúng.


Gần đây Kiều Văn Hưng ra ngoài gặp một người khách hàng quan trọng, thường xuyên đi ra ngoài xã giao. Mấy lần trở về, trên người đều có hương nước hoa nồng đậm. Bạch Nguyệt có hỏi vài câu, nhưng tinh thần và thân thể của Kiều Văn Hưng quá rã rời mệt mỏi nên chỉ tìm đại lý do qua loa. Bạch Nguyệt muốn truy hỏi cũng không dám hỏi quá nhiều, trong lòng lại mang thêm buồn bực.


Thời gian này, Kiều Văn Hưng hay mang người bên cạnh đi gặp khách hàng, Bạch Nguyệt tích cực tham gia công việc nên cũng đi theo. Tất cả đều tiến hành thuận lợi theo dự tính, nhưng mà khách hàng luôn nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt bị nhìn tới cả người khó chịu, nhưng cũng biết đơn hàng này rất quan trọng đối với Kiều Văn Hưng, vì vậy cô cố gắng âm thầm nhẫn nại.


Hợp đồng thỏa thuận sắp được ký kết, công ty mời khách hàng một bữa cơm, khách hàng thoải mái đồng ý, cũng yêu cầu những người bên cạnh Kiều Văn Hưng tham gia. Trợ lý Kiều Văn Hưng, giám đốc nghiệp vụ cùng Bạch Nguyệt đều được mời dự.


Trên bàn cơm, khi biết Bạch Nguyệt và Kiều Văn Hưng có quan hệ tình cảm, ông chủ béo này cười tới híp cả mí mắt, miệng mỡ liên tục khen “vợ hiền”, “cô vợ giỏi giang” khiến Bạch Nguyệt xuôi tai, cười vui vẻ. Ăn xong, khách hàng còn rủ đi ca hát. Do có hai người phụ nữ là Bạch Nguyệt và trợ lý của Kiều Văn Hưng nên họ không gọi “các công chúa” tới tiếp khách, nhưng uống rượu lại hơi quá đà.


Trên bàn cơm Kiều Văn Hưng đã bị ông chủ béo này chuốc không ít rượu, trong phòng hát còn bị rót nhiều hơn. Trước đây anh là một quý công tử, phong cách uống rượu rất lịch sự văn nhã, chỉ sau khi vào thành thị M anh mới học được kỹ năng uống rượu hăng say như thế này. Uống không nổi nữa, Kiều Văn Hưng tìm cớ chạy vào nhà vệ sinh để ói ra, rửa mặt kĩ càng xong mới có chút cảm giác tỉnh táo. Kiều Văn Hưng trở lại phòng hát, lại nhìn thấy trợ lý đứng bên ngoài phòng, vẻ mặt có chút xấu hổ giật mình.


“Tiểu Phùng, cô sao vậy?” Kiều Văn Hưng hỏi.


Vẻ mặt Tiểu Phùng cực kỳ xấu hổ, ậm ừ không biết nói sao. Cô là người cực kỳ giỏi, Kiều Văn Hưng vẫn luôn cảm thấy làm việc ở công ty của mình là thiệt thòi cho cô, vì thế luôn đặc biệt coi trọng cô gái này. Nhìn thấy biểu hiện rất ít khi xuất hiện trên khuôn mặt của Tiểu Phùng, anh bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức đẩy mạnh cửa phòng hát.


Tên ông chủ béo ụ đang ngồi sát Bạch Nguyệt, một cái móng heo to lớn ôm bả vai cô, cái móng còn lại nắm bàn tay nhỏ xinh của Bạch Nguyệt, vừa niết vừa xoa. Bạch Nguyệt tuy cười có chút miễn cưỡng nhưng cô không hề giãy dụa. Người của khách hàng đều cười tới ái muội, mấy người công ty anh ai cũng xấu hổ.




Bảo sao một cô gái như trợ lý Phùng trốn ra bên ngoài!


Vốn dạ dày Kiều Văn Hưng đã không thoải mái, thấy một màn như vậy suýt chút nữa ói ngay tại chỗ. Lửa giận tăng vùn vụt, anh đi nhanh qua, túm Bạch Nguyệt ném sang một bên. Ông chủ béo còn chưa phản ứng kịp, nắm đấm của Kiều Văn Hưng đã bay tới.


Một trận kinh hoàng gà bay chó sủa.


Sau khi bị kéo ra, ban quản lý hội tiến đến hòa giải, hai bên đều cảm thấy mất mặt nên không trình báo. Ông chủ béo bị đánh tới bầm dập, khi giận dữ rời đi cũng bỏ luôn đơn hàng quan trọng này, nỗ lực hai tháng qua đổ sông đổ bể.


Bạch Nguyệt khóc như hoa lê đái vũ, Kiều Văn Hưng tức giận quát cô: “Đến cả Tiểu Phùng còn biết trốn ra ngoài, sao em lại không có chút tự ái nào vậy!”


“Nhưng ông ta, ông ta là vị khách quan trọng, em, em cũng là vì công ty….” Bạch Nguyệt khóc lóc nói.


Cô bị ăn đậu hủ, cũng ghê tởm không kém, nhưng ông ta là khách hàng Kiều Văn Hưng rất coi trọng. Vì anh, vì công ty của bọn họ, cô cắn răng nhẫn nại hy sinh. Kết quả là gà bay trứng vỡ, còn rước vào mình lửa giận cực lớn của Kiều Văn Hưng. Anh uống say, vẻ mặt khi điên lên cực kỳ đáng sợ.


Kiều Văn Hưng nghe vậy, tức giận tới mức thấy mọi thứ trước mặt đều hóa đen. Từ khi nào, từ khi nào mà đại thiếu gia họ Kiều anh đây cần người phụ nữ của mình hy sinh nhan sắc! Anh bỗng cảm thấy mình và Bạch Nguyệt như không đứng cùng một thế giới.


“Em, em cũng vì muốn giúp anh….” Bạch Nguyệt chảy cả nước mắt.


Người của Kiều Văn Hưng sớm xấu hổ lùi khỏi phòng hát, chừa căn phòng lại cho anh và Bạch Nguyệt, nhưng tiếng anh quát mắng vẫn truyền ra từ khe cửa, cực kỳ rõ ràng.


“Giúp tôi? Cô giúp tôi? Cô đi mà nhìn xem cô đã làm ra chuyện gì!” Anh quát, “Nếu cô muốn giúp tôi thì học hỏi Tiểu Phùng kìa! Đừng có cả ngày làm sai số liệu là đã giúp tôi rồi!”



Phòng hát lập tức yên tính, ngay sau đó tiếng khóc nức nở của Bạch Nguyệt vang lên. Trợ lý Phùng và giám đốc xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, làm bộ như chưa nghe thấy gì.


Hàn Yên Yên nhận được tin nửa tiếng sau khi xảy ra chuyện.


Lúc nhận cuộc gọi, cô và Kiều Thành Vũ đang dùng bữa tối dưới ánh nến, nghe tiếng đàn piano du dương, không gian tao nhã, không khí lãng mạn. Hai người nhận hai cuộc gọi, một là từ ông chủ béo, một đến từ trợ lý Phùng.


“Tôi đã làm theo yêu cầu của cô, quả nhiên anh ta không thể nhẫn nhịn được nữa, bùng nổ ngay tại chỗ.” Ông chủ béo vênh váo tự đắc trước mặt Kiều Văn Hưng, trong điện thoại lại dùng giọng điệu lấy lòng báo cho Hàn Yên Yên.


“Ông vất vả rồi.” Hàn Yên Yên nói.


“Không vất vả, không vất vả, tôi còn muốn cảm ơn đại tiểu thư đã cho tôi cơ hội. Đơn đặt hàng này cô yên tâm đi, tôi đảm bảo với cô chất lượng tuyệt đối.” Ông chủ béo nói.


“Tốt, chỉ cần ông đảm bảo về mặt chất lượng, tôi sẽ lập hợp đồng mua bán với ông.” Hàn Yên Yên hứa hẹn.


Kiều Thành Vũ cũng nhận được cuộc gọi của trợ lý Phùng, cô ấy là người anh đưa tới bên cạnh Kiều Văn Hưng. Nếu không, lấy đồng lương ít ỏi của công ty Kiều Văn Hưng sao có thể giữ lại người có năng lực như vậy.


Cúp điện thoại, anh cũng biết được toàn bộ tình huống. Anh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Yên Yên.


Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn anh, kỳ quái hỏi: “Sao vậy?” Kiều Thành Vũ chẳng nói lời nào, trầm mặc nhìn cô. Hàn Yên Yên bỗng nhiên hiểu ra, bật cười: “Ghen?”


Cô cười, nắm lấy bàn tay anh, đôi mắt trong veo cong cong nhìn anh: “Đồ ngốc này.”



Kiều Thành Vũ biết Hàn Yên Yên chẳng có cảm tình gì với Kiều Văn Hưng, nhưng anh vẫn ghen tị khó chịu. Nụ cười của Hàn Yên Yên quá mức tự tin quyến rũ, khiến một chút không vui của anh cũng tan biến đi.


“Em muốn chia rẽ hai người họ?” Anh hỏi.


“À không.” Hàn Yên Yên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghiễm nhiên trả lời, “Thấy chơi vui thôi. Cuộc sống bình đạm quá cũng không tốt, tiếp theo đây em còn muốn thêm một chút thú vị vào cuộc sống gia đình của bọn họ.”


Kiều Thành Vũ nói, “Đừng quên những gì em đã hứa.”


Hàn Yên Yên hơi giật mình, “Cái gì?”


Kiều Thành Vũ nói, “Điểm giới hạn.”


Hàn Yên Yên bất lực trợn mắt, lải nhải, “Anh yên tâm đi, người anh trai này của anh á, dù bên kia có phá sản cũng chắc chắn không tìm đường chết. Anh ta ấy hả, nếu thật sự có phá sản, chuyện duy nhất làm được chính là ngoan ngoãn về nhà.”


Đang nói chuyện, người phục vụ mang đồ ăn ra không biết làm sao bị trượt tay, khiến một tô canh hầm đuôi trâu nóng hổi đổ hết ra ngoài, còn may là chưa làm bỏng người khác, nhưng lại làm hư mất túi xách của Hàn Yên Yên.


Người phục vụ trong nhà hàng sang trọng này đã thấy qua không ít mặt hàng xa xỉ, mới nhìn cô đã biết giá trị của túi xách kia, chi phí làm sạch nó cũng gần bằng một tháng tiền lương của cô.


Cô gái trẻ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.