Cộng Sinh - Tử Liễm

Chương 2: ''Xem đủ rồi thì cút đi''




Đẹp lấn áp hoa thơm cỏ lạ, là nhiệm vụ Tạ Chấp Châu giao cho cô. Cho dù không thích nổi bật, Mạnh Thành Duyệt cũng dốc toàn lực dung nhập giữa đàn ong bướm kia.

Đám thế gia thiếu công tử ngoài mặt tử tế, sau lưng không tốt hơn Tạ Chấp Châu. Tạ thiếu gia vô nhân tính, nhưng ít nhất sẽ không đùa bỡn con gái, mà nhóm người này một khi xác định mục tiêu, sẽ không có điểm mấu chốt.

Một đám thiếu gia thấy nhiều em gái ôn nhu ngọt ngào, nhìn thấy tiểu mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo như vậy, ánh mắt tự nhiên đều dừng trên người Mạnh Thành Duyệt.

Các vị tiểu thư có tiếng tăm bị đoạt nổi bật nhìn không vừa mắt, giọng điệu trào phúng: "Còn không phải tiểu tùy tùng bên người Tạ thiếu sao? Con gái bảo mẫu, thật đúng là coi mình như thiên kim tiểu thư"

"Váy trên người cô ấy có chút quen mắt"

"Đây không phải thiếu nữ bên hoa trên tạp chí thời trang sao? Thế mà lại mặc trên người Mạnh Thành Duyệt"

"Hàng giả đi"

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng các cô lại rõ ràng, Mạnh Thành Duyệt dùng cái gì đều là Tạ gia cho, Tạ Chấp Châu không có khả năng mua cho cô hàng giả.

Sắc mặt Mạnh Thành Duyệt bình tĩnh.

Cô chỉ phụ trách đứng đây, Tạ Chấp Châu không để cô cãi nhau với người khác.

Mặc kệ đám nữ nhân bên cạnh gây sự như nào, cô trước sau không quay đầu liếc mắt một cái.

Tạ Thanh Hãn nhìn về phía cô gái bị xa lánh.

Tính cách Mạnh Thành Duyệt trời sinh bình tĩnh nội liễm, vừa hay áp chế được tính xấu tự cao của Tạ Chấp Châu.

Đây cũng là nguyên nhân Tạ Thanh Hãn đưa Mạnh Thành Duyệt đặt bên cạnh con trai.

"Duyệt Duyệt" Tạ Thanh Hãn xuất hiện, khiến những âm thanh kia biến mất.

Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu: "Bác Tạ"

Tạ Thanh Hãn hơn 40 tuổi, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông, ngược lại càng thêm khí chất bức người, ông gật đầu: "Bệnh mẹ cháu đã khá hơn chút nào chưa?"

Mạnh Thành Duyệt đáp: "Khá hơn nhiều rồi"

Tạ Thanh Hãn: "Nếu có gì khó khăn, liền nói cho bác"

Mạnh Thành Duyệt nghe theo nói: "Vâng"

"Coi trừng Chấp Châu, đừng để cho nó tạo ra rắc rối"

"Cháu hiểu"

Nhìn Tạ Thanh Hãn rời đi, Mạnh Thành Duyệt quay đầu tìm kiếm Tạ Chấp Châu.

"Tôi tưởng là ai mặc rêu rao như vậy, hóa ra là tiểu tùy tùng của Tạ Chấp Châu" Giọng nữ không chút để ý vang lên, là Tống Mỹ Hàm.

Tạ Chấp Châu nói qua, không thể thua cô ta.

Nhưng anh ta chưa nói nhất định phải trả lời lại cô ta.

Mạnh Thành Duyệt gương mắt, nhếch khóe miệng, chỉ trong chớp mắt, mặt lại không có biểu cảm gì.

Kiểu trào phúng im lặng này so với mắng cô một trận còn làm cô khó chịu hơn, Tống Mỹ Hàm cảm thấy bị khiêu khích: "Cô ______" đang định nói gì, bị bạn kéo lại.

"Mỹ Hàm, cô so đo cùng với con của bảo mẫu làm gì? Người ta cố ý chọc giận cô, làm cho cô mất mặt, đừng mất chừng mực."

Tống Mỹ Hàm kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, tôi tức giận với tiểu bảo mẫu làm gì"

Cô bạn nhìn lên vòng cổ của cô: "Trời ơi Mỹ Hàm, đây không phải cái kia trong buổi đấu giá chứ? Tôi còn tưởng rằng chú Tống mua về sưu tầm!"

Tống Mỹ Hàm nhếch môi, ngữ khí tùy ý: "À, ba tôi mua cho tôi đeo chơi. Cái này có chút cũ, tôi không phải quá thích."

"Không! Làn da cô trắng đẹp"

"Phải không? Cảm ơn"

Từ nhỏ Mạnh Thành Duyệt đã ở bên cạnh Tạ Chấp Châu, anh nhìn thấy cô cũng nhìn thấy, mưa dần thấm lâu, cô đối với châu báu cũng không xa lạ, vòng cổ trên cổ Tống Mỹ Hàm ít nhất cũng phải tám con số.

Hôm nay cô không kịp, không đeo trang sức.

"Không phải cục đá nát sao?" Thanh âm lười biếng vang lên giữa đám người, Tạ Chấp Châu khịt mũi coi thường, đi đến bên cạnh Mạnh Thành Duyệt, khinh thường liếc mắt Tống Mỹ Hàm, kéo cổ tay Mạnh Thành Duyệt: "Đi, về nhà"

Tống Mỹ Hàm cảm thấy máu dâng lên, so với bị một cái tát trước mặt mọi người còn khó chịu hơn, đứng tại chỗ tức giận.

Mạnh Thành Duyệt không đi quen giày cao gót, bị kéo đứng không vững, nghiêng ngả lảo đảo theo không kịp, Tạ Chấp Châu chê cô phiền phức, nâng cánh tay lên, kẹp cô trong tay xách vào gara.

Anh kéo cửa xe ra, ném cô vào trong, cúi người cởi giày cao gót của cô, nhìn trái nhìn phải: "Cái đồ vật rách nát, chỉ đẹp chứ không dùng được"

Anh xoay người đi về phía thùng rác, ném xuống.

Dù sao cũng là anh mua.

Mạnh Thành Duyệt không cần đau lòng giày, chỉ là như vậy, cô sẽ đi chân trần về nhà.

Cô nhìn vào thùng rác, muốn đi nhặt lại giày: "Thiếu gia, anh không cần tiếp đón khách sao?"

Tạ Chấp Châu nhếch khóe môi: "Tôi là tiểu thư biết lễ nghi?"

"........."

Nào có tiểu thư lễ nghi như anh.

Anh ra lệnh tài xế: "Lái xe"

Chiếc xe chạy như bay.

Vừa vào nhà, dì Lâm vội vàng đưa dép lê, nhìn thấy Mạnh Thành Duyệt đi chân trần, biểu tình tập mãi thành thói quen: "Thiếu gia không thích giày hôm nay của cháu, lại ném đi?"

"Vâng"

"Chờ ta, ta đi chọn cho cháu một đôi"

"Cảm ơn dì Lâm"

Tạ Chấp Châu trở về phòng một trận đảo ngược.

Hai két sắt đều bị anh mở ra, khi mở cái thứ ba, anh sửng sốt, quay đầu lại: "Mật khẩu là bao nhiêu?"

Mạnh Thành Duyệt suy nghĩ hai giây: "Sau sinh nhật anh thêm 52"

52, là tên con chó Tạ Chấp Châu nuôi.

"Phải không?" Tạ Chấp Châu cúi đầu nhìn vào mật mã: "Tôi rõ ràng nhớ là sinh nhật cô."

- -- rắc.

Két sắt mở ra.

Tạ Chấp Châu cảm thấy thất sách, làm sao có thể để tên 52 trước sinh nhật chính mình. Anh lập tức đổi lại, đổi thành sinh nhật Mạnh Thành Duyệt.

Anh đứng lên: "Thích, chó mà"

"........."

Từ nhỏ người này cứ như vậy, Mạnh Thành Duyệt lười cùng anh so đo.

Nhìn khuôn mặt hờ hững của cô, Tạ Chấp Châu cảm thấy không thú vị: "Quay đi, đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt xấu của cô."

Mạnh Thành Duyệt quay mặt đi, giơ giày cao gót trên tay: "Thiếu gia, đôi này được không?"

"Đồ vật của cô lại hỏi tôi?"

Cởi ra ném đi cũng là anh, chê cô nhiều chuyện cũng là anh.

Tính tình Tạ Chấp Châu bất định, đến nay Mạnh Thành Duyệt không có cách nào nghiền ngẫm ra quy luật anh tức giận.

Giọng nói cô bình thản: "Anh xác định không ném, tôi liền đi"

"Đi" Tạ Chấp Châu đưa hộp trang sức cho cô, một tay ôm lấy vai cô: "Cô cạnh tranh khẩu khí, đừng để ông nội chọn đám dung chi tục phấn làm vợ cho tôi. Đặc biệt là hai chị em Tống gia, xấu đến mức ảnh hưởng đôi mắt tôi."

Trong mắt Mạnh Thành Duyệt hai chị em Tống gia không xấu, đặc biệt là Tống Mỹ Hàm, chỉ là tính tình kiêu căng, lớn lên kỳ thật xinh đẹp.

Chỉ là thẩm mỹ Tạ thiếu gia luôn xuất sắc, anh gặp qua quá nhiều mỹ nữ, mỹ nhân bình thường tự nhiên không lọt vào mắt anh.

Dọc theo đường đi, Mạnh Thành Duyệt đều không quay đầu lại.

Khiến cho Tạ Chấp Châu bất mãn: "Cổ cô đau sao?"

"Không đau"

"Không đau sao cô dùng gáy đối với tôi?"

"Thiếu gia không muốn nhìn khuôn mặt xấu của tôi" Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt, thành thật trả lời.

Người bên cạnh thở sâu, hơi thở hơi dồn dập.

Mạnh Thành Duyệt không cần nhìn cũng tưởng tượng ra biểu tình tức giận nhăn mũi của Tạ thiếu gia, cũng không biết anh kích động cái gì.

"Sớm hay muộn cũng có ngày bị cô làm tức chết!"

Tính khí như vậy, tám phần là thận hư.

Mạnh Thành Duyệt vẫn duy trì nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trêu chọc anh.

Quay lại yến tiệc, Tạ lão gia đã đọc xong diễn văn.

Tạ Chấp Châu bị lão gia gọi đi lên nói chuyện, Mạnh Thành Duyệt đứng dưới chờ.

Anh ngày thường kiêu ngạo khó gần, ở trước mặt ông nội lại rất hiếu thảo, Mạnh Thành Duyệt nhìn ra được, Tạ tiểu bá vương nghẹn đại chiêu, mà ông nội anh chính là hậu thuẫn mạnh nhất.

Bản thân Tạ Chấp Châu khí chất xuất chúng, bề ngoài anh tuấn che giấu xấu xa, bỏ đi sự ngoan cố, mọi người nhìn thấy, là một vị thiếu gia quý phái hăng hái, thực ra vì nể mặt Tạ lão gia.

Giống như Tạ Chấp Châu dự đoán, không đến mười phút, bên người anh vây kín danh viện tiểu thư trang điểm tinh xảo. Tất cả là Tạ lão gia nhìn vừa mắt, anh không thể không để ý tới người ta.

Tạ Chấp Châu không kiên nhẫn chịu đựng, ánh mắt tập trung nhìn Mạnh Thành Duyệt.

Có thể là bị anh sai khiến quen rồi, Mạnh Thành Duyệt cùng anh có một loại ăn ý khó hiểu.

Cô ngầm hiểu, đúng lúc đi đến, đưa ra điện thoại đang có cuộc gọi: "Thiếu gia, điện thoại anh"

Tạ Chấp Châu nhíu mày, thập phần xin lỗi nói: "Tôi đi nhận điện thoại, xin lỗi không tiếp được" Sau đó cầm điện thoại tiêu sái rời đi.

Lúc này, tất cả nhóm tiểu thư đều nhìn thấy vòng cổ trên cổ Mạnh Thành Duyệt.

Đây là viên kim cương màu tím nặng 15.71 cara năm đó Tạ phu nhân mua được.

Viên kim cương Tạ phu nhân khi còn sống thích nhất xuất hiện trên người Mạnh Thành Duyệt, có thể thấy được thái độ Tạ gia đối với cô.

Đây là nuôi con dâu từ bé!

Nhìn thấy vòng cổ giá trên trời rực rỡ lung linh trên xương quai xanh của Mạnh Thành Duyệt, Tống Mỹ Hàm tái cả mặt rồi, không rảnh để ý lễ nghi, trực tiếp rời đi.

Mấy vãn bối nháo, không làm ảnh hưởng đến việc tiến hành tiệc sinh nhật.

Đêm nay là sinh nhật Tạ Chấp Châu, toàn bộ thời gian bị lão gia bắt ở bên cạnh. Mạnh Thành Duyệt có chút đói bụng, tự đi lấy bánh ngọt ăn.

Sợ làm bẩn váy, cô không dám ăn quá nhiều.

Đồ vật Tạ Chấp Châu đưa, cô chưa bao giờ coi là của mình, bởi vì không biết ngày nào anh trở mặt sẽ tìm cô đòi.

Mấy thứ này quá đắt, cô không đền nổi.

Tạ Chấp Châu bị vây quanh ở giữa đám người, ánh mắt lại bay đến bóng dáng cô độc xinh đẹp kia.

Dung mạo Mạnh Thành Duyệt xinh đẹp kiều mỹ, ánh mắt lại rất bình tĩnh, ngày thường ở bên cạnh anh dạ dạ vâng vâng, nhưng kỳ thật nhìn kĩ, mặt mày cô sinh ra đã lãnh diễm không giấu được.

Đứng giữa một đám tiểu thư được nuông chiều từ bé, khí chất không thua bất kỳ người nào.

Trong lúc nhất thời Tạ Chấp Châu có chút hoảng hốt, cảm giác này khiến ta cảm thấy con bướm lãnh diễm không thuộc về nơi này, sớm hay muộn sẽ bay đi.

/

Sau khi kết thúc yến tiệc, Mạnh Thành Duyệt đỡ Tạ Chấp Châu đã uống say lên xe.

Đưa anh về phòng nằm xuống, cô xoay người tháo vòng cổ kim cương xuống, cẩn thận cất vào hộp trang sức.

"Thiếu gia, vòng cổ cất ở két sắt 3 sao?"

Tạ Chấp Châu nằm nghiêng ở trên giường, chầm chậm mở mắt, mắt đen chăm chú nhìn cô: "Cô không muốn sao?"

Mạnh Thành Duyệt: "......."

Cô không nói chuyện.

"Muốn tôi cũng không cho"

Người này trước sau vẫn là như thận hư.

Đồ vật quý báu như vậy, cho cô cũng không dám nhận, cô sợ đầu chuyển nhà.

Cô khóa dây chuyền lại, mới xoay người chuẩn bị đi, bị chân dài ngáng đường.

Tạ Chấp Châu thu chân, chỉ vào phòng tắm: "Xả nước, tôi muốn tắm rửa"

Mạnh Thành Duyệt giúp anh xả nước.

Quay người lại, đụng phải lồng ngực rắn chắc của thiếu niên.

Tạ Chấp Châu rũ mắt, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lười biếng, ngón tay thon dài đặt trên nút áo sơ mi, đã cởi đến cúc cuối cùng.

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười, ánh mắt mỉa mai, như là đang chờ mong cái gì.

Mạnh Thành Duyệt nhìn chằm chằm hình dáng cơ bắp thon chắc của thiếu niên, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất đang xem một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt.

Cuối cùng, ngược lại là Tạ Chấp Châu lộ ra ánh mắt nghi hoặc, anh dừng động tác lại, trong ánh mắt đều là mờ mịt.

Anh đang chờ cô đỏ mặt xấu hổ, muốn nhìn cô thất thố để chê cười, nhưng mà cô không có.

Cô an tĩnh giống người máy vô cảm. Không, máy móc sẽ nóng lên, có độ ấm, cô không có.

Nữ nhân này, máu lạnh.

Mạnh Thành Duyệt lẳng lặng chờ anh kết thúc màn tự mình biểu diễn này.

Cô thẹn thùng cũng là động tâm đối với nam sinh, đối với thiếu gia ăn chơi trác táng có gì tốt mà thẹn thùng.

Rốt cuộc, thanh âm Tạ thiếu gia thẹn quá thành giận vang lên ở đỉnh đầu cô: "Xem đủ rồi thì cút đi!"

Tạ Chấp Châu bảo cô cút đi mấy trăm lần, nhưng chưa lần nào cô thành công đi.

Không đến hai phút, trong phòng tắm truyền ra tiếng gầm giận dữ: "Mạnh Thành Duyệt cô muốn bỏng chết tôi à? Cô trở lại cho tôi"

Mạnh Thành Duyệt giả vờ không nghe thấy, trực tiếp đi xuống tầng.

Nóng một lần, về sau sẽ không sai cô xả nước. Tựa như mùa đông năm ngoái, Tạ Chấp Châu kêu cô làm ấm giường, bị cô làm hỏng giường, sợ tới mức không dám để cô lên giường anh nữa.