ーーーーBiển Đông Thế kỉ 22ーーーー
Đông Lào rít một hơi thuốc lào, ánh nhìn xa xăm nhìn mấy chiếc tàu chiến treo cờ Trung Quốc đang vi vu trên biển Đông.
Trên tay hắn, bộ đàm vẫn đang phát ra thứ tiếng Việt được phát âm bởi người Trung Quốc.
\[Bọn mày là lũ hèn nhát! Việt Nam là của Trung Quốc! Bọn mày sớm muộn cũng vào tay bọn tao thôi.\]
Đông Lào: "..."
Á đù VIP!!!! Thằng này được!!!
Mấy anh lính trẻ đứng ở gần Đông Lào nên nghe thấy rõ, cực kỳ tức giận trước tuyên bố ngông cuồng của đối phương, nhưng át đi sự tức giận đó thì chính là sự vui mừng và hả hê khi Đông Lào là người nghe thấy điều đó đầu tiên.
Các anh tỏ vẻ hiểu rõ. Ngài Đông Lào kiểu gì chả hô "CAK" rồi ra lệnh cho các anh em bê mấy bé cưng xinh xinh ra, bắn bỏ mẹ chúng nó.
Ngài Đông Lào luôn chơi máu chiến mà!
"Trung Quốc con cak! Việt Nam là của bố, đjt mẹ chúng mày dám xâm phạm lãnh hải bọn tao! Bố mày nói lần 1, mày đéo cút thì đừng trách tao!"
Nói như kiểu tàu Trung Quốc tự dưng thích đi vào gần như thế, mặc dù chính hắn là người lên kế hoạch dụ đám tàu chiến đó vào gần Khánh Hòa.
Đông Lào "nhẹ nhàng" nói chuyện với người ta xong liền quay lại nhìn các binh lính đằng sau, cười hớn hở.
"Ê các đồng chí, mang các bé cưng của chúng ta ra nào! Đâu thể để nó gáy mãi nhỉ!?"
Đấy, biết ngay mà!
Mấy chú lính hí hửng bật ngón cái với nhau, ton ton chạy vào phòng điều khiển, khởi động hệ thống chiến đấu.
Mặc dù họ đang ở trên tàu kiểm ngư, nhưng nhìn ngoài thế thôi chứ vũ khí vẫn OK lắm.
Đủ phòng không và đánh chìm chục cái tàu chiến.
"Thưa ngài, đã khóa mục tiêu!" Bộ đàm phát ra tiếng nói đầy hưng phấn của đồng chí nào đó, Đông Lào cười thầm, hắn biết mấy đồng chí kia nóng máu lắm rồi.
"Còn chần chờ gì nữa. BẮN CHẾT MỊA CHÚNG NÓ!"
Ngay sau khi hạ lệnh, Đông Lào hưng phấn nghe tiếng nổ chói tai vang lên, càng thích thú khi thấy tàu chiến Trung Quốc bên trái bị đánh trúng. Một tiếng bùm to lớn vang lên, chiếc tàu chiến đó chìm trong lửa, khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Mới phát đầu đã trúng như vậy, khiến tinh thần binh lính tăng cao như được tiêm chất kích thích vậy. Tiếp tục khóa mục tiêu để bắn tiếp, nhưng Trung Quốc cũng không phải dạng vừa, bên Đông Lào động thủ thì bên họ cũng không đứng yên để làm bia tập bắn. Hàng loạt tàu chiến khởi động hệ thống, bắt đầu khai hỏa về phía tàu Đông Lào.
Đông Lào cười khẩy, ra hiệu cho lính của mình.
"Khởi động hệ thống phòng ngự, thử xem xem bé con mới được ta nâng cấp như thế nào." Dứt lời, một tầng sáng màu xanh lá bao quanh tàu, thành công chắn toàn bộ công kích từ phía Trung Quốc mà không mất chút sức lực nào.
"Chậc, đồ cũ mà mình nâng cấp lên tốt vãi!"
"Ngon! Làm tiếp phát nữa cho nó sợ!" Không quên nhiệm vụ chính, Đông Lào lập tức hạ lệnh tiếp tục tấn công.
Nhìn 9 tàu của địch cũng bắt đầu triển khai hệ thống phòng ngự, Đông Lào liếm môi, cười gằn.
"Để xem hệ thống phòng ngự của chúng mày cứng thế nào, hôm nay bố mày mang full đạn rồi. CHƠI TỚI BẾN LUÔN!!!"
Kết quả cho trận chiến thật khó có thể tin, 10 tàu chiến Trung Quốc vậy mà bị đánh chìm toàn bộ, thất bại bởi một tàu kiểm ngư được trang bị vũ khí tận răng. Sự thất bại nhục nhã khiến mấy tên Trung Quốc trước đó hùng hổ đòi xâm chiếm Việt Nam phải tăng huyết áp mà ngất đi trên biển.
"Gáy sớm ăn gì? Ăn đầu b\*\*i! Ăn cứt, nhá!" Đông Lào bật ngón cái với cấp dưới, sảng khoái nhìn con tàu chiến thứ 10 đang bốc khói ngùn ngụt và chìm xuống, đằng sau nó là 9 cột khói khác vẫn đang tiếp tục chìm.
"Báo cáo tình hình cho Việt Cộng, xong anh em làm một bữa ngon lành nào!"
"Vâng!!!" Phía trên, binh lính hào hứng hô.
"Mấy chú cứ dọn bữa đi, tôi đi về một chút rồi quay lại!"
Đông Lào nghĩ lại, có lẽ hắn vẫn nên tự mình báo cáo thôi. Vì thế vui vẻ đi lấy đồ hỗ trợ bay của mình mà mặc vào.
ーーーーーーーーーーーー
China nhanh chóng rời đi sau khi nhận được tin 10 tàu chiến cỡ lớn của hắn bị bắn chìm, một sự thiệt hại phải nói là quá trầm trọng về phía Trung Quốc.
Mục đích ban đầu là đỗ ở bên ngoài để tăng căng thẳng giữa hai bên, vậy mà 10 chiếc tàu chiến tiến vào gần Khánh Hòa và bị một tàu Kiểm Ngư bắn chìm toàn bộ. Quá mất mặt!
Sau khi China rời đi, thì lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Việt Cộng ngồi tại bàn làm việc của mình, xung quanh đều là những khẩu súng có tính sát thương cao. Chỉ cần đến lúc cần thiết, anh sẽ lôi ra dùng.
Đối diện anh, cậu chàng Cambodia đang bối rối chào hỏi.
"Xin...xin chào."
Chào chào con khỉ.
"Cậu tới đây làm cái gì?" Việt Cộng lạnh nhạt nói.
"Tôi...tôi muốn gặp Việt Nam." Cambodia run giọng nói ra mục đích tới của mình. Mặc dù cậu ta biết khó có thể thực hiện.
"Mày nghĩ tao sẽ để cho mày gặp em ấy sau những chuyện mày đã làm à?" Việt Cộng cau mày, nhìn Cambodia nói.
"Việc mày để quân của Trung Quốc áp sát biên giới Tây Nam của bọn tao đã dấy lên không khí căng thẳng cho hai bên rồi đấy." Việt Cộng áp chế lửa giận, ra vẻ bình tĩnh mà nói chuyện.
Việt Nam lúc này không ở đây, thế nhưng đất nước nếu bị xâm phạm hay gặp chiến tranh thì với thân phận là hiện thân của đất nước, thương tổn lập tức sẽ ảnh hưởng lên cơ thể Việt Nam. Mà với trình độ y tế của những năm đầu thế kỉ 20, khó mà giúp Việt Nam được.
"Vậy việc Việt Nam mất tích là thật đúng không?"
Việt Cộng nhướn mày, ánh mắt nhìn Cambodia lúc này không có một chút độ ấm nào.
"Ai nói với cậu chuyện này?"
"Tôi..." Cambodia cả người cứng đờ, cậu ta sợ hãi khi bị Việt Cộng nhìn chằm chằm như thế.
"Ôi trời, Cam à. Cậu tìm tớ có việc gì à?" Từ bên ngoài cửa, một người thản nhiên bước vào. Cambodia kinh ngạc quay đầu, ngạc nhiên khi thấy người con trai mặc thường phục chậm rãi đi đến.
Làn da đỏ với ngôi sao vàng trên mặt quen thuộc, đôi con ngươi màu vàng kim đầy ý cười nhìn thẳng cậu ta khiến Cambodia không khỏi bủn rủn.
"Nam...Nam, cậu không phải mất tích sao?"
"Mất tích?" Đông Lào nở nụ cười, ánh mắt lại lạnh băng nhìn cậu ta.
"Thằng cún nào loan tin thế?"
ーーーーーーーーーーーーー
Việt Nam chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ không khỏi thấy lạ.
*Đây là chỗ nào*?
Cậu tính chống tay ngồi dậy, ai ngờ cơn đau đầu đột ngột kéo đến khiến cậu không kịp trở tay mà ngã uỵch xuống giường. Việt Nam nhịn không được chửi bậy.
"Cái đjt mẹ!"
Cạch!
Ai ngờ mới chửi xong thì cửa mở, Poland bước vào. Thấy Việt Nam đã tỉnh liền vui mừng, nhưng thấy cậu đang vật lộn với cơn đau thì vội vã chạy tới.
"Này, không sao chứ?"
Poland giữ hai tay Việt Nam, ngăn cho cậu không tự làm thương chính mình.
Việt Nam hít một hơi thật sâu, răng nghiến chặt vào nhau. Đầu cậu hiện tại đau như có thằng khốn nào đập búa vào đầu vậy. Khó chịu muốn chết!
Poland thấy cậu như vậy không khỏi lo lắng, anh lúc này không biết làm gì ngoài giữ tay cậu, nhưng mà Việt Nam đang cố kiềm chế bản thân không vùng vẫy, cắn răng chịu dựng cơn đau.
Sau một lúc, cả người Việt Nam ướt đẫm mồ hôi, gương mặt nhăn nhó cuối cùng cũng dịu đi. Poland thở phào an tâm, còn Việt Nam ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngơ ngác nhìn căn phòng, không nhớ ra được tại sao bản thân lại nằm ở đây.
Không phải cậu mới ở cánh đồng hoa với Nazi sao?