(Countryhuman Vietnam Harem) Xuyên Vào Sách Biết Làm Sao?

Chương 22:




"Cậu là ai!?" USSR nghiêm mặt nhìn Việt Nam, nhìn sang con T-34 bên cạnh liền tức giận quát.

"Cậu do ai phái tới!!?" Biết được nơi để vũ khí quân sự để đến, không phải người của hắn thì nhất định là gián điệp phe đối địch.

"Boss! Em chỉ muốn chỉ muốn trả lại T-34 cho anh thôi mà!!" Việt Nam mếu máo kéo hai mảnh áo rách trước ngực để che che, cay cú khi thời tiết bên này lạnh vãi tè mà quần áo thì chưa kịp thay. May mà có bôi cao sao vàng rồi, cơ mà...

Mẹ nó, cậu vẫn còn đang ốm đấy nhá!

Việt Nam sụt sịt mũi, chết tiệt cậu nên làm cái gì giờ. Cậu có đánh được Boss đéo đâu.

Hay ngoan ngoãn nói chuyện đó cho Boss nhỉ, dù sao nó cũng không giống lịch sử bên cậu.

"Boss! Em là... ờ, ờm người quen của anh ở tương lai! Nhưng không biết vì cái gì mà em bỗng được quay trở lại, ... Em nói thế anh tin không?" Việt Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia liền biết đối phương không quan tâm, cậu thở dài ngao ngán.

"Em quay lại chỉ muốn hỏi anh vài chuyện. Em nói thiệt, em đứng về phía anh mà!" Nhìn USSR tay rút súng ra, Việt Nam luống cuống vội vã nói.

"Anh nhìn ký hiệu trên ngực em là biết! Em cũng là một đất nước theo chế độ chủ nghĩa xã hội!" Nói đến xã hội chủ nghĩa, USSR mới bớt cau mày. Hắn thấy được ký hiệu búa liềm trên ngực cậu, bằng chứng nói lên cậu là một cộng sản.

Nhưng hắn chưa từng gặp cậu, làm thế quái nào đánh dấu cậu ta được.

"Boss, anh lúc này chưa có gặp em. Khoảng 10 năm nữa chúng ta mới thật sự quen nhau cơ, tin em đi em đến từ tương lai thật mà!" Việt Nam xoa xoa hai tay, dùng đôi mắt cún con nhìn USSR.

USSR nhíu mày, cất khẩu súng đi. Hắn hừ lạnh, nói.

"Theo ta."

Việt Nam nghe vậy liền hứng khởi, hai tay liền buông xuống. À thế là ngực cậu lộ liễu ngay trước mặt hắn.

USSR: "...Cậu tìm thứ gì đó che kín cơ thể cậu đi, chút nữa qua khu luyện tập đừng làm rối loạn."

"Ai bảo anh không nói không rằng đã động thủ!" Việt Nam bĩu môi nói.

"Quả đấy cậu mà không nói gì là ta giết cậu luôn rồi đấy." USSR lạnh lùng đáp.

Việt Nam nghe thế liền im lặng, cậu có chút ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Thật sự, đã lâu lắm rồi USSR không dùng giọng điệu này với cậu.

Việt Nam mím môi, trong đầu bỗng hiện ra những năm tháng cực khổ giai đoạn đầu sau khi tuyên bố đất nước độc lập nhưng không được ai công nhận.

Kể cả USSR, mặc dù cả hai đã tiếp xúc nhiều lần.

Nhưng có lẽ không đủ mặn mà để USSR đặt vào trong mắt.

Lúc này cũng vậy, cậu và USSR chỉ là hai người xa lạ gặp mặt mà thôi.

USSR thấy Việt Nam im lặng liền hài lòng, hắn đi ra ngoài và theo sau là Việt Nam.

Việt Nam đã tia được một chiếc áo khoác lớn bị bỏ quên gần đó, cậu nhanh chóng mặc nó vào và chạy theo USSR.

Đi qua khu luyện tập của binh lính, cậu có thể thấy Russia đang huấn luyện cho những người lính của mình trong cái thời tiết giá rét khắc nghiệt.

À, tí nữa còn phải đi lấy thuốc nữa. Việt Nam nhớ tới những liều thuốc trong điện thoại sớm muộn cũng hết, chờ chút nữa xong việc gọi điện cho hậu phương ở thế giới cũ xin tí hàng.

Việt Nam theo USSR tiến vào một chiếc lều không lớn, bên trong khá là ấm áp vì có lò sưởi. Việt Nam nhìn USSR ngồi xuống bàn làm việc, cậu đứng đối diện hít một hơi thật sâu.

"Nè Boss, em hỏi thiệt nhá!" Việt Nam chạy đến bên cạnh USSR, cách một khoảng cách an toàn với đối phương rồi hỏi.

"Anh thích Nazi à?" Rốt cuộc là thích đến mức nào mà mong muốn bị đối phương thuần phục vậy? OOC lắm luôn á!

"......" USSR đen mặt, vẻ mặt tức giận nhìn Việt Nam.

"Ăn nói cho cẩn thận không ta đấm cậu đấy!"

"Nha! Boss anh chưa bao giờ hung dữ như vậy với em! ...À nhầm, Boss anh lúc này có biết em là ai đâu." Việt Nam tính làm nũng như hồi xưa, chợt nhớ ra USSR ở đây không phải Boss của cậu. Đôi con ngươi màu vàng bỗng nhuốm màu buồn bã.

Cậu bỗng nhớ lại về ngày xưa, ngay sau khi Việt Nam Dân chủ Cộng hòa xuất hiện, dù trước đó đã giao thoa với bên USSR nhưng vẫn không đủ để đối phương thật sự quan tâm. Mãi đến 1950, USSR mới thật sự công nhận Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Việt Nam thu hồi vẻ mặt, chạy trở về vị trí ban đầu. Cậu chỉnh đốn lại trang phục, chỉ là chiếc áo khoác có chút lớn, cậu mặc vào chẳng khác gì trẻ con lấy đồ người lớn ra mặc nên trông có vẻ hơi luộm thuộm.

Việt Nam nở nụ cười, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng giới thiệu bản thân.

" Xin chào Boss, xin tự giới thiệu, em là Việt Nam."

Cậu đặt tay lên trước ngực, nghiêng đầu cười dịu dàng.

"Là Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam ạ."