Việt Nam sau khi ổn định lại tâm trạng, quyết định ngay là phải đi tìm con T-34 đó rồi mang trả lại cho Liên Xô. Chứ T-34 ở với Đức ngày nào là cậu sợ ngày đó.
Việt Nam mong là Thế Chiến II chưa nổ ra, chứ không đi tìm T-34 sẽ rất loạn.
Cậu nhanh chóng chạy đi tìm ai đó để hỏi, cậu muốn biết hiện giờ là ngày bao nhiêu.
"Xin lỗi thưa ngài, xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?" Việt Nam chạy tới hỏi một người đàn ông đang ngồi cho chim bồ câu ăn, cười hỏi.
"Ngày 29 tháng 8." Người đàn ông trả lời.
"Cảm ơn ngài!" Việt Nam nhận được thông tin liền vui mừng, bây giờ cậu chỉ cần lấy máy bay thế kỉ 22 để bay đi thôi.
Thế kỉ 22 sản xuất được nhiều thứ hay ho lắm, trong Doraemon đề cập tới khá nhiều. Nhưng thứ mà Việt Nam thấy hay ho nhất chính là con Smartphone mới ra của Mỹ, cũng là con bé cưng trong túi cậu.
Nó lưu trữ được cả vật luôn, chỉ cần chụp thì vật biến mất, khi cần thì xóa ảnh. Vật sẽ hiện ra ngay trước mặt.
Việt Nam chạy đến một khu đất trống, dùng con Smartphone dò xem trong bán kính 1000m có ai không. Ok, không có bạn nào.
Việt Nam vào bộ sưu tập trên điện thoại, lướt lướt tìm chiếc máy bay có tốc độ cao nhất, tốn ít nhiên liệu nhất để dùng bay sang Đức.
Xóa ảnh đi. Chiếc máy bay phản lực mới toanh xuất hiện trước mặt, Việt Nam vội cất điện thoại đi rồi lên máy bay.
Ngồi trong buồng lái, chuẩn bị mọi thứ xong liền cất cánh. Bật chế độ tàng hình, nhiễu sóng,... Máy bay cất cánh, theo tọa độ T-34 mà thẳng tiến.
Việt Nam chán nản để máy bay từ chế độ người lái sang tự động, còn bản thân ngồi xem điện thoại.
Diện tích của Đức lúc này là 696.265 km2, T-34 ở trung tâm nào đó tại Berlin. Tốc độ máy bay này là 10.529 km/h, theo tính toán hẳn mất 3 ngày là đến nơi.
Việt Nam nhìn diện tích của Đức trên điện thoại, càng hiếu kỳ France làm thế nào có thể đưa bản thân đến Pháp chỉ trong 6 ngày ngắn ngủi như vậy.
Đường thủy không thể, đường bộ càng không, máy bay thời này cũng không thể bay được nhanh như thế. Muốn từ Nga, Liên Xô qua Pháp còn phải đi qua Ba Lan và Đức, làm sao mà France có thể đưa cậu qua Pháp nhanh như vậy được.
Không lẽ lúc này Pháp đang giấu đi thứ gì để chuẩn bị cho chiến tranh?
Có thể lắm, bên này T-34 xuất hiện sớm hơn với lịch sử thế giới cũ, như vậy những thứ khác sẽ không ngoại lệ.
Việt Nam tìm được câu trả lời cho mình liền yên tâm.
Việt Nam không biết, việc cậu và France làm thế nào đến được Paris, quý ngài France cũng muốn biết lắm.
Cuối cùng, Việt Nam cũng tới được Đức. Cậu đổ nhiên liệu vào máy bay xong liền cất vô điện thoại, sau đó ung dung tiến vào phố Berlin để đi tìm nơi mà T-34 đang ở.
Xin lỗi Boss, em mang T-34 về ngay cho ngài đây.
Việt Nam nắm chặt lấy tay, hừng hực khí thế đi tìm căn cứ quân sự của Phát Xít.
Nhanh chóng tìm đến căn cứ quân sự của Phát Xít, Việt Nam nhẹ nhàng luồn lách tránh binh lính mà thành công tới khu kỹ thuật.
Nhìn chiếc xe tăng T-34 được bao vây bởi các nhà nghiên cứu người Đức, nghe loáng thoáng thì Việt Nam biết được T-34 chỉ mới đưa đến được 3 ngày.
Bây giờ chỉ tìm cách lấy con T-34 này mà không ai phát hiện thôi...
Việt Nam tính toán trong lòng, có lẽ cậu nên đánh bom ở bên ngoài khiến mọi người tụ tập qua chỗ đó rồi quay lại hốt T-34.
Nhưng không cần cậu làm gì, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía Tây Nam của căn cứ.
Tiếng còi báo động vang lên từng hồi, những người ở đây hoảng loạn chạy ra xem. Nhân lúc nơi này không còn ai, cậu rút điện thoại ra, lấy được T-34 về bộ sưu tập.
Nhanh chóng tắt điện thoại rồi lẻn ra ngoài, nhưng việc để rời khỏi đây trở lên khó khăn hơn là lẻn vào.
Tiếng nổ kia đã tụ tập rất nhiều binh lính Phát Xít ra hội trường, vì vậy nếu không cẩn thận cậu sẽ bị phát hiện ngay.
Việt Nam đảo mắt nhìn quanh, nếu như theo trí nhớ của cậu, bọn họ sẽ tấn công Ba Lan vào ngày 1/9/1939, mở ra Thế Chiến II.
Có thể là hôm nay sẽ bắt đầu đi đến địa điểm tấn công đầu tiên, vậy cậu có thể lẻn vào trận ngũ đó rồi sang Ba Lan, sau đó đi thẳng sang Nga. Trả T-34 xong, cậu phải trốn không để ai phát hiện ra mình nữa, cậu sợ bản thân sẽ khiến lịch sử của thế giới này sẽ bị thay đổi.
Mặc dù muốn giúp Ba Lan, nhưng cậu không thể nhúng tay được.
Cứ thế làm theo kế hoạch, Việt Nam cải trang thành lính Phát Xít, bắt đầu hành quân sang Ba Lan.
May mắn thay, có lẽ do trời ưu ái hoặc cậu quá giỏi nên thành công đi theo Phát Xít sang được Ba Lan.
Việt Nam nhân lúc tất cả Phát Xít chăm chăm tấn công, mím môi luồn lách trốn khỏi.
Trốn sau bức tường đá, Việt Nam nhíu mày nghe tiếng la hét và tiếng súng liên tục vang lên ở ngoài kia. Chuyện này làm cậu nhớ đến chiến tranh ở Việt Nam, một ký ức đầy đau thương mà sáng mãi bên trong ký ức cậu.
"Ngươi...là ai?" Bên cạnh Việt Nam, người con trai mới tới khiếp sợ lên tiếng.
"Bộ đồ này...ngươi là Phát Xít!!!?"
Nghe âm thanh tức giận vang lên ở bên cạnh, Việt Nam giật mình quay ra. Nhìn chàng trai với làn da nửa trắng trên nửa đỏ dưới trên mặt, Việt Nam kinh ngạc lắp bắp.
"Po...Poland???"